Ầm ầm.
Âm thanh chấn động mặt đất từ phía hồ nước truyền đến, Hạ Dạ lập tức chạy đến cạnh hồ.
Toàn bộ hồ nước xuất hiện một cái xoáy nước lan ra từ vùng giữa hồ.
Nước hồ giảm đi với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, âm thanh đinh tai nhức óc dường như từ trong hồ vọng lại.
Bên cạnh hồ không có một ai.
Hạ Dạ nhíu chặt mày lại.
Hắn nhìn vào giữa xoáy nước và nước hồ đã biến mất một nửa, cắn răng nhảy vào trong đó.
Ngay sau khi hắn nhảy vào trong đó, Giản Ý đưa người đến bên hồ.
…
Thời Sênh tỉnh lại trên một cái bục trong suốt, chân tay cô được kết nối với một đoạn dây kỳ quái xanh đỏ rực rỡ.
Cô vừa mở mắt ra trong phòng đã vang lên tiếng còi cảnh báo chói tai.
Thời Sênh bịt tai lại, từ trên bục trượt xuống dưới, chân vừa chạm đất, bên ngoài đã có một đám người mặc áo blouse trắng xông vào.
“Kết nối gián đoạn, kiểm tra tình hình sức khỏe.”
Mấy người ấn Thời Sênh lên cái bục vừa rồi, không nói lời nào tiếp tục kết nối cơ thể cô với mấy sợi dây kia.
Cơ thể Thời Sênh không có lực, chỉ có thể nhìn đám người mặc áo blouse trắng này liên tiếp bận rộn.
#Có cảm giác trâu bò như bản thân vừa vượt thời gian#
Trước đây còn là cát vàng trải khắp bầu trời, bây giờ đột nhiên lại nằm trên chiếc bục trong suốt chỉ có khoa học công nghệ cao mới có.
Đám người này kiểm tra sức khỏe cho cô xong liền trao đổi với nhau một lúc.
Có người cúi xuống an ủi cô, “Đừng lo, bây giờ cơ thể cô chỉ bị hơi kiệt sức, nghỉ ngơi một lát là khỏe lại thôi.”
Quả thực Thời Sênh có cảm giác vô cùng kiệt quệ, đầu óc choáng váng từng hồi, nhưng cô không dám lịm đi.
Ai mà biết được liệu có người nào nhân lúc cô bất tỉnh đi lôi cô đi phân thây hay không.
Điểm quan trọng nhất là – đói quá.
“Thư giãn đi, ngủ một giấc cô sẽ khỏe lại ngay thôi.”
“Cho tôi… chút gì ăn đã.” Cũng có lẽ là do một khoảng thời gian rất dài không nói gì, cho nên giọng cô khàn đặc rất khó nghe, bản thân Thời Sênh nghe cũng thấy giật mình.
“Không được, bây giờ cô vừa mới tỉnh, còn chưa ăn được.” Đối phương không hề nể tình từ chối, lại giống như dỗ dành một đứa trẻ con, “Cô nghỉ ngơi trước đã, nghỉ ngơi xong rồi mới được ăn.”
“Vậy các người ra ngoài đi.” Các người ở đây thì sao cô dám nghỉ ngơi được chứ.
Lần này đối phương rất dễ nói chuyện, “Vậy cô nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng tôi sẽ đến thăm cô.”
Đám người mặc áo blouse trắng lục đục rời đi.
Thời Sênh nằm trên chiếc bục lạnh lẽo trong suốt suy ngẫm về cuộc đời.
Khả năng tưởng tượng thật quá cao xa, bản cô nương cần có thời gian để hòa hoãn lại.
Đói quá.
Thời Sênh móc trái cây ra gặm, vị chua của trái cây càng khiến cô đói bụng hơn.
Đói đến mức không thể ngủ được.
Thời Sênh lại trèo xuống khỏi cái bục.
Lần này cô thông minh hơn, làm hỏng thiết bị báo động đó, rồi mới giựt những sợi dây kỳ quái kia ra khỏi người.
Cô chống thiết kiếm, lắc lư rời khỏi căn phòng.
Bên ngoài là một hành lang vô cùng huyền bí, hai bên đều có thể đi được.
Thời Sênh ngó nghiêng một hồi, rồi chọn đại một đường.
Cứ cách một đoạn lại nhìn thấy một cánh cửa phòng.
Thông qua cánh cửa sổ trong suốt, Thời Sênh nhìn thấy được tình hình bên trong.
Các căn phòng đều được bố trí giống y hệt như căn phòng cô nằm lúc trước.
Những người này có lẽ là những người đã vào trong trò chơi kia.
“Có người tỉnh rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng tình hình không ổn lắm.
Chúng tôi cũng không dám hỏi nhiều, đợi cô ta nghỉ ngơi cho khỏe rồi hỏi sau.”
Phía trước truyền đến tiếng trao đổi, Thời Sênh vội vàng rẽ sang một con đường khác.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, đi qua lối đi trước mắt, tiếng bàn bạc của họ lại dần biến mất.
“Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy mà các cậu lại không phát hiện ra, thật không thể hiểu nổi các cậu làm ăn kiểu gì nữa.”
“Xin lỗi, lần này do sơ suất của chúng tôi nên mới gây ra lỗ hổng lớn như vậy… À này bác sĩ Trần, lần trước bên trên tại sao lại tức giận như vậy?”
“Đó không phải là chuyện cậu nên hỏi, đưa danh sách những người tham gia thí nghiệm lần này cho tôi xem… À phải rồi, danh sách lần này có người nào tên là Giản Ý không?” Ngữ khí bác sĩ Trần cứng nhắc.
Người còn lại khúm núm rõ ràng là rất sợ người được gọi là bác sĩ Trần này.
“Vâng, có một người… Cô ta có vấn đề gì sao?”
Bác sĩ Trần hừ lạnh, “Cậu tự lo cho bản thân đi.”
“Bác