Ảnh Sinh lật đật chạy về, “Ảnh Tế, anh có đói bụng không?”
Ảnh Tế giơ tay ra, Ảnh Sinh lập tức đặt một chiếc hộp vào trong tay hắn như cống hiến báu vật.
Ảnh Tế mở chiếc hộp ra, bên trong là mấy loại bánh điểm tâm được làm tinh xảo.
Ảnh Sinh thấp thỏm nhìn Ảnh Tế ăn bánh điểm tâm.
Cho đến khi hắn ăn hết, trên khuôn mặt Ảnh Sinh mới lộ ra nụ cười.
Ảnh Tế trả chiếc hộp lại cho Ảnh Sinh.
Ảnh Sinh vui vẻ xuống xe, một lát sau lại lên xe, đưa cho hắn một cốc nước, cuối cùng mới đưa cho Thời Sênh một chút bánh điểm tâm.
Thời Sênh: “…” Nếu không phải vì trong cơ thể của Ảnh Sinh có khí tức của Phượng Từ thì cô thật sự sẽ nghi ngờ giữa hai người này có mối quan hệ bất chính.
Thời Sênh âm thầm gặm miếng bánh, rụt vào một bên suy nghĩ sự việc.
Cục diện này chắc chắn là do hai tên thiểu năng Ceasar và Linh gây ra.
Quan hệ giữa Ảnh Sinh và Ảnh Tế chắc chắn không thể nông cạn như bề ngoài được…
Cô phải bình tĩnh.
Không được để bị bị lừa.
Ảnh Tế nhìn quét qua cô gái trước mặt.
Hắn hơi mím môi lại, đầu ngón tay xoa xoa lên chiếc nhẫn, rồi khẽ chuyển động.
Không biết từ lúc nào cô gái đã ngủ say, hơi thở nhè nhẹ vang lên trong khoang xe.
Đầu ngón tay Ảnh Tế ma sát trên chiếc nhẫn.
Rất lâu sau cơ thể hắn khẽ nhúc nhích.
Ảnh Sinh đột nhiên mở cửa xe bước lên, “Chẹp, lại ngủ rồi!”
Hắn trèo lên phía sau tìm kiếm một hồi, lấy ra một tấm thảm đắp lên người Thời Sênh, “Thật là, buổi tối trời lạnh như vậy mà cô ta cũng dám ngủ.”
Ảnh Tế lại dựa lưng vào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ảnh Tế.” Ảnh Sinh dựa sát lại gần, “Anh…”
“Câm miệng.”
Ảnh Sinh chớp mắt, rồi im lặng ngồi lại chỗ cũ.
Một đêm yên ổn trôi qua.
Thế nhưng ngày hôm sau đã có chuyện lớn xảy ra, người lái xe mất tích.
Buổi sáng khi Ảnh Sinh thức dậy vẫn còn nhìn thấy lái xe.
Lái xe nói là đi vệ sinh, nhưng không thấy quay lại.
Ảnh Tế tự đi một vòng, khi trở về sắc mặt nặng nề, “Rời khỏi đây, Ảnh Sinh lái xe.”
“Hả?” Ảnh Sinh ngẩn người, “Em không biết lái.”
Khóe mắt Ảnh Tế dường như co giật.
Hắn nhìn Thời Sênh đang ngồi mơ màng phía sau, “Cô có biết lái xe không?”
Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, “Biết chứ.”
“Lái xe.” Ảnh Tế giơ tay ra kéo cô, trực tiếp ấn cô vào ghế lái xe.
“Không phải… thế lái xe đâu?”
“Chết rồi.” Ảnh Tế ngồi lên ghế lái phụ, “Cô còn không lái xe thì chúng ta cũng sẽ chết đấy.”
“Thế thì cùng chết thôi.” Dù sao thì vị diện này cũng dở như vậy, chi bằng chết quách đi cho rồi.
Ảnh Tế: “…”
“Ảnh Tế, đó là rắn cạp nong vàng.” Ảnh Sinh nhào lên xe, “Lái xe, mau lái xe đi.”
Thời Sênh ghé vào cửa sổ xe nhìn, một đám rắn màu vàng kim đang hướng về phía họ, đám người phía sau tử vong từng phút.
“Lái xe.”
“Anh ra lệnh cho tôi sao?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Ảnh Tế, đáy mắt có vẻ khiêu khích.
Đôi mắt Ảnh Tế tối đi.
Hắn giơ tay kéo tấm che giữa khoang trước và khoang sau, cúi người giam cầm Thời Sênh trong chiếc ghế lái lại, “Chẳng phải cô hỏi tôi có quen cô hay không sao? Tôi biết cô đấy.”
Hắn giơ tay lên trước mặt Thời Sênh, “Khi đào hôn, cô có nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay không?”
Ánh mắt Thời Sênh nhìn vào ngón giữa của hắn.
Thời Sênh vô thức sờ ngón tay hắn.
Cô không có nhẫn, nhưng trong ký ức của nguyên chủ có một cái nhẫn như vậy, nhưng đã bị cô ta ném đi rồi…
Nguyên chủ và Ảnh Tế có hôn ước?
Nhưng nguyên chủ đã chạy trốn…
Ảnh Tế ngồi lại, vẻ mặt lạnh lùng, “Bây giờ lái xe đi.”
Thời Sênh hít sâu một hơi, khởi động xe, sau khi lái xe đi mới hỏi: “Anh thích Uất Hoan lắm à?”
“Hôn nhân chính trị mà thôi.” Giọng Ảnh Tế nhàn nhạt, dường như không chú ý đến xưng hô của Thời Sênh, “Cho dù cô không bỏ trốn thì tôi cũng sẽ nghĩ cách để hủy bỏ hôn ước này.”
“Vậy thì anh tức giận cái gì?”
Ảnh Tế nhếch mắt lên, “Mất mặt.”
Người bị vị hôn thê bỏ là hắn.
Chuyện này lần nào cũng được người ta đưa ra làm trò cười, hắn có thể không tức giận được hay sao?
Thời Sênh đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy chiếc nhẫn trong tay hắn lấy xuống, rồi thẳng