Gϊếŧ chết nam chính, Thời Sênh đương nhiên phải chịu sét đánh.
Toàn bộ căn cứ đều là tiếng sấm sét.
Đến khi mây đen tan đi, những sinh vật sa mạc còn lại trong căn cứ đã chạy đi hết, chỉ còn lại một số người may mắn sống sót.
“Hoan Nhi.” Ông cụ Uất đã bị kinh sợ không hề nhẹ, lúc này giọng nói cũng hơi run rẩy, “Cháu có sao không?”
“Không sao.” Thời Sênh chống thiết kiếm.
Đôi mắt ông cụ Uất mông lung, “Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
Vừa rồi đúng là đã dọa ông sợ chết khϊếp.
“Vừa rồi…” Là chuyện gì vậy?
Ông cụ Uất dáng vẻ như rất muốn hỏi mà không dám hỏi.
Đứa cháu gái này trở nên hoàn toàn khác với trí nhớ của ông.
Không biết có phải là ảo giác của ông không nữa, bây giờ đứng cạnh cháu gái, ông cứ có cảm giác áp bách rất khó chịu.
“Ông trời trở gió thôi, mặc kệ đi.”
Ông cụ Uất: “…”
Bao nhiêu sấm chớp như vậy, mà gọi là “ông trời trở gió” sao?
Hơn nữa còn đang là trời quang nắng trong xanh, lại chỉ có sấm sét mà không có mưa.
Quan trọng là vừa rồi sấm sét rõ ràng là chỉ nhằm vào Thời Sênh.
Cháu gái nhà ông không phải là vũ hóa đăng tiên luôn rồi đấy chứ?
Ông cụ Uất nắm lấy cánh tay Thời Sênh, kích động nói: “Hoan Nhi, có phải là cháu sắp lên trời làm thần tiên rồi không?”
Hả?
Thời Sênh mơ màng, nhưng vẫn rất làm màu nói: “Ông nội, thực ra cháu chính là thần tiên.”
Ông cụ Uất trợn trừng mắt, cháu gái nhà ông lại là thần tiên thật sao?
“Bản đại tiên hạ phàm, chính là để cứu vớt mọi người khỏi cơn thiên tai này blah blah…” Thời Sênh bắt đầu thao thao bất tuyệt, dọa cho ông cụ Uất ngẩn ngơ sững sờ.
“Ông nội, ở đây giao lại cho ông đấy.” Làm màu xong, Thời Sênh vỗ vai ông cụ Uất ném lại căn cứ phía sau lưng cho ông.
Đến khi Thời Sênh rời đi, ông cụ Uất mới phản ứng lại, cái gì mà thần tiên, con nhóc chết tiệt đó đang lừa ông.
Nếu cô không nói những lời đó thì có lẽ ông đã tin là thật rồi.
Nhưng những lời cô nói sau đó nghe thế nào cũng như thể giả đến mức không thể giả hơn được nữa, không có một chút gì khiến cho người khác tin tưởng được.
…
Thời Sênh xoay thiết kiếm, tâm trạng hỗn loạn, gϊếŧ chết nam chính rồi, cũng bị sét đánh rồi, bây giờ phải gϊếŧ chết nữ chính, sau đó vị diện sụp đổ, là có thể quay trở về được rồi.
Nhưng nữ chính đang ở đâu rồi?
Không phải…
Vợ cô đâu nhỉ?
Lúc này Thời Sênh mới nghĩ ra đi tìm Ảnh Tế.
Trước đó Ảnh Tế đứng ở lối ra.
Lúc này cô vẫn đang ở lối ra vào căn cứ, nhưng bên cạnh cô lại có thêm một người – Ảnh Sinh.
Âm hồn bất tán mà!
“Vợ ơi, vợ ơi!!” Ảnh Sinh vô cùng kích động vẫy tay về phía Thời Sênh, “Anh có giỏi không này, tự mình tìm đến đây được đấy.”
Khưa khưa.
Thời Sênh cong mày, thẳng tay trói Ảnh Sinh lại trong ánh mắt trông đợi được khen thưởng của hắn, rồi ném cho ông nội quản lý.
“Vợ ơi…” Ảnh Sinh đáng thương nhệch miệng gọi.
Ông cụ Uất ngẩn người nhìn Ảnh Tế, rồi lại nhìn Ảnh Sinh.
Tại sao lại có hai Ảnh Tế?
Anh em sinh đôi sao?
Sao ông lại không nhớ Ảnh Tế có một người anh em sinh đôi nhỉ?
Chắc chắn là có chỗ nào nhầm lẫn rồi.
“Tiểu Tế.” Ông cụ Uất khều Ảnh Tế sang bên cạnh, “Chuyện này là thế nào? Hắn là ai? Sao lại gọi Hoan Nhi là vợ?”
Cháu rể của ông chẳng phải là Ảnh Tế hay sao? Tại sao trong lúc ông không hề hay biết chuyện gì ngôi vị cháu rể đã bị đổi chủ rồi?
Ảnh Tế giải thích đơn giản một lượt, đặc biệt nhấn mạnh Thời Sênh và Ảnh Sinh thực sự không hề có bất kỳ mối quan hệ nào.
Tư duy của ông cụ Uất có chút không theo được.
Ông chỉ nghe hiểu được câu Thời Sênh và Ảnh Sinh không có quan hệ rồi, còn Ảnh Sinh là một người máy thông minh.
Ông khua tay, “Chuyện của đám thanh niên các cháu ông cũng không quản được.
Tiểu Tế, thỉnh cầu duy nhất của ông là cháu nhất định phải chăm sóc Hoan Nhi cho tốt.”
Ảnh Tế hơi cúi đầu, “Ông nội yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Ông cụ Uất vỗ vai hắn, “Ông nội già rồi, năm xưa mẹ cháu là do ông nuôi lớn, bây giờ ông giao lại Hoan Nhi cho cháu, hy vọng cháu sẽ không phụ nó.”
Ảnh Tế nhìn cô gái đứng ở phía xa xa, trịnh trọng nói: “Không đâu ạ.”
Sao hắn lại phụ cô được chứ?
Ông cụ Uất lắc đầu thở dài rồi đi.
Cuộc đời này ông đã làm chuyện tốt, cũng đã làm chuyện xấu, đứa cháu gái duy nhất cũng đã có người chăm