Thành phố Mục Khoa.
Đây là một thành phố xưa cũ, nhiều năm từng là thành trì phồn hoa nhất ở Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt.
Nhưng sau một trận bạo động, thành phố Mục Khoa bị bắn phá.
Nơi này không thể nào khôi phục lại bộ dáng như xưa nữa, chỉ có phế tích đổ nát, hoang tàn.
Hoàng thất có ý định muốn xây dựng lại thành phố Mục Khoa.
Đây vốn là Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt.
Có một thành phố vứt đi như thế này tồn tại thật sự ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của tinh hệ Xích Nguyệt.
Nhưng lần đề nghị nào cũng bị cư dân của thành phố Mục Khoa phản đối, thêm một vài nguyên nhân khác nên tới giờ vẫn chưa giải quyết được gì.
Thành phố Mục Khoa liền mang theo bộ dáng hoang tàn đó tồn tại tới tận bây giờ, trở thành một phong cảnh khác biệt ở Đế Đô Tinh, không ngờ còn hấp dẫn rất nhiều người tới tham quan.
Cảng mà Caroll tìm cho Thời Sênh chính là ở thành phố Mục Khoa.
Người trong thành phố Mục Khoa đều rất nghèo, cảng đã sớm bỏ hoang, không người thăm hỏi tới.
Tàu Vô Cực đáp xuống bến cảng hoang vắng.
Nơi này mang đầy hơi thở hoang phế, mặt đất vì nhiều năm không có người đi lại nên đã sớm rạn nứt.
Cỏ hoang mọc qua các khe hở, giương nanh múa vuốt tuyên thệ chủ quyền.
Thập Phương dẫn Trảm Long Vệ xuống kiểm tra một lần, xác định an toàn mới quay lại bảo Thời Sênh xuống.
Lúc này ở thành phố Mục Khoa đang là mùa đông, cho dù tuyết chưa rơi nhưng cũng cực kỳ rét buốt, gió thổi qua như mang theo dao nhỏ, cắt lên da đau buốt vô cùng.
Phượng Từ bị Thời Sênh bọc kín người, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt.
Chàng trai chẳng khác nào búp bê được trưng bày trong tủ kính, từ đầu đến chân đều lộ ra hai chữ tinh xảo, đứng ở giữa khung cảnh hoang vắng tiêu điều càng giống như bước nhầm vào phim trường.
Còn Thời Sênh thì ăn mặc tùy ý hơn nhiều.
Cô vẫn mặc váy dài ở trong khoang thuyền lúc trước, bên ngoài phủ một áo choàng, một tay giữ chặt áo choàng, một tay dắt Phượng Từ.
“Tôi chỉ có thể đưa các cô tới chỗ này.” Caroll xuống từ một phi thuyền khác, vượt qua gió lạnh tiến tới, “Người cô nói tôi sẽ lưu ý, nhưng giờ đang trong thời kỳ loạn lạc, Tinh Võng cũng không thể sử dụng, khả năng tìm được người là rất thấp.”
“Ừm.” Thời Sênh khẽ đáp lại một tiếng.
Caroll hơi chần chừ: “Hy vọng Thời gia chủ nói chuyện giữ lời.”
“Yên tâm, cho dù có tìm được người hay không, sau khi tôi rời đi sẽ trả lại Ngân Hồ cho anh.”
Caroll hừ lạnh, “Hy vọng là như vậy.”
Nếu không phải vì Ngân Hồ, còn lâu hắn mới hạ mình như thế.
Caroll hậm hực rời đi.
Thời Sênh nhìn về phía thành phố đã gần như bỏ hoang, sự tối tăm lại hiện lên từ trong đáy mắt.
“Gia chủ, bây giờ chúng ta làm gì tiếp?”
Thời Sênh thu hồi tầm mắt, thong dong đáp: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.”
“Gia chủ, người kia thì làm sao đây?”
Mọi người ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra sau phi thuyền của mình còn treo một người, suýt chút nữa bọn họ quên mất.
“Đi xem đã chết chưa, chết rồi thì ném đi.”
Thập Phương dẫn hai người tới kiểm tra dải lụa hình người kia, kết quả thực khϊếp sợ… chưa chết.
Người đó vẫn còn sống.
Rốt cuộc sinh mệnh của một người phải ngoan cường thế nào mới có thể sống sót trong hoàn cảnh không ăn không uống, còn không ngừng quá độ như thế?
Siêu nhân chắc?
Thời Sênh quyết định tới xem giống loài thần kỳ đó.
Người bị Thập Phương kéo xuống, đặt trên mặt đất gồ ghề.
Trên thân thể người đó mặc một bộ quần áo rất kỳ quái, bó chặt lấy thân thể bao gồm cả mặt, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt và miệng mà thôi.
Người này chẳng khác nào một cái xác được nhét vào trong túi đựng tử thi.
Một đám người vây quanh một cái “thi thể”, đưa mắt nhìn nhau.
“Thử xem có thể lôi hắn ta ra không.” Thời Sênh phá vỡ sự im lặng.
Người này có thể sống trong thời gian lâu như thế, chắc chắn là dựa vào bộ quần áo kỳ quái mặc bên ngoài này.
Còn có rất nhiều đồ mà người ta không biết tồn tại ở Tinh Tế, thế nên gặp được chuyện kỳ quái cũng không có gì đáng kinh ngạc hết.
Có lẽ biết đâu giây tiếp theo, kỳ tích sẽ phát sinh trên chính người bạn.
Trảm Long Vệ lùi về sau một đoạn, để lại người chuẩn bị kéo người kia ra khỏi túi bọc xác.
Nhưng bọn họ mất sức nửa ngày cũng không kéo người ra được, cái túi bọc xác đó gặp mềm thì mềm, gặp cứng thì cứng, thần kỳ một cách khó mà tin nổi.
“Gia chủ.” Thập Phương nhìn về phía Thời Sênh, phải làm thế nào bây