Nữ chính Mộ Bạch tiến vào trong phòng, lập tức một trận đánh tơi bời xốc tới, sự tình xảy ra nhanh chẳng khác nào giông tố khiến hắn hoàn toàn không phản ứng lại kịp.
Quả nhiên là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đây con mẹ nó đâu phải văn tổng tài, rõ ràng là văn xã hội đen.
Mà hắn chính là kẻ bị chà đạp.
Mộ Bạch bị đánh một trận, sau đó bị trói lại.
Trảm Long Vệ mạnh mẽ ấn hắn xuống sofa, còn đứng ở hai bên canh phòng nữa.
Cực kỳ giống phong cách của xã hội đen.
Toàn thân đau quá…
Sắp không duy trì được nụ cười rồi, phải làm sao đây?
Nhưng hắn lại không thể đánh lại được, vì thế vẫn cứ nên duy trì nụ cười thôi.
Mộ Bạch uốn éo thân thể một chút.
Hắn bị trói rất chặt, càng động lại càng thấy chặt hơn.
Mộ Bạch chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ giãy giụa, nhìn về phía vị đại ca ngồi ở đối diện, nở nụ cười mỉm: “Thời Sênh, đây là đạo đãi khách của cô đấy à?”
Đại ca rung chân, nụ cười tràn đầy ác ý.
Nếu có một điếu thuốc, bên cạnh thêm hai người đẹp nữa thì có thể biểu diễn “Tinh Tế phong vân 3” trong vòng một nốt nhạc.
Đại ca nói từng chữ một rất rõ ràng: “Đương nhiên không phải.”
“Vậy cô làm thế này là có ý gì?” Mộ Bạch hơi nhích vai lên, con mẹ nó, trói gô người lại thế này là có ý gì hả?
“Không mời mà tới thì không tính là khách.”
“Người tới là khách.” Mộ Bạch trả lời rất lưu loát.
Thời Sênh nhìn hắn vài giây, đột nhiên xổ ra một câu: “Anh là người hả?”
“Thời Sênh, cô đang xâm phạm quyền con người đấy nhé!” Mộ Bạch không vui.
Thời Sênh bắt chước hắn cười, nụ cười cực kỳ giả tạo: “Chẳng phải tôi đang hỏi anh sao? Anh nói thế là thừa nhận rồi à?”
Mộ Bạch: “…”
Thân sĩ không thèm chấp với đàn bà.
Bình tĩnh.
Hắn phải bình tĩnh lại.
Mộ Bạch điều chỉnh lại cảm xúc của mình, “Tôi có lời muốn nói với cô.”
“Tôi có bịt miệng anh đâu?”
Mộ Bạch nghe được lời này thật sự chỉ muốn đánh người.
“Nói với riêng mình cô thôi.” Mộ Bạch cắn răng nhấn mạnh, kệ con mẹ nó thân sĩ đi, ở trước mặt kẻ biếи ŧɦái này, sao hắn có thể làm thân sĩ nổi chứ, tức đến muốn khóc rồi.
“Anh đừng coi bọn họ là người là được mà.”
Mộ Bạch: “…”
Cô nói thế có nghĩ tới cảm xúc của người ta không hả?
Mộ Bạch quay đầu nhìn hai Trảm Long Vệ vẫn bình thản như thường.
Thôi được rồi, có lẽ Thời Sênh nói bọn họ là lợn chắc bọn họ cũng chẳng có phản ứng gì đâu.
Thế nên hắn phải làm sao bây giờ?
Tuyệt vọng tới mức muốn tự sát.
“Cô thả tôi ra trước đã.” Mộ Bạch thu ánh mắt lại, liếc nhìn về phía cánh tay của mình, “Cô làm thế này bảo tôi phải nói sao hả?”
Thời Sênh khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Mộ Bạch: “Có muốn tôi mời anh một ly cà phê, rồi tìm thêm cả người hầu hạ cho anh luôn không?”
“Nếu cô bằng lòng thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Mộ Bạch mỉm cười, ghê tởm chết cô đi!
Thời Sênh cười như không cười, hừ lạnh một tiếng, “Được thôi!”
Cô ngẩng đầu nhìn Trảm Long Vệ, Trảm Long Vệ hiểu ý, lập tức đi ra khỏi phòng.
Mộ Bạch: “…”
Có dự cảm không lành.
…
Mộ Bạch uống xong một ly cà phê có hương vị không thể nói thành lời, sau khi bị một người “hầu hạ” tới mức cả người toàn là vết thương thì cuối cùng hắn cũng chẳng dám ý kiến nữa.
Hắn không làm gì được người phụ nữ này.
Giá trị vũ lực không được, chỉ số thông minh cũng chẳng xong, thế nên hiện giờ hắn ở đây để làm gì chứ?
Lúc này Mộ Bạch đang lâm vào trạng thái mê man tự hỏi ta là ai, ta đang ở đâu, ta phải làm gì…
“Xem như cô lợi hại.” Mộ Bạch xụi lơ trên ghế sofa, chờ một lúc mới có thể nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, “Thứ mà lần trước tôi đưa cho cô, tôi muốn dùng tin tức để trao đổi với cô.”
Thời Sênh hỏi lại: “Lần trước anh đưa cho tôi cái gì?”
“Khối ngọc bội kia!”
Ngọc bội?
Thời Sênh nghĩ một chút sau đó lập tức nhớ ra: “Anh nói tới cái ngọc bội mà anh đưa tôi lúc ở thế giới vong linh ấy hả?”
Mộ Bạch gật đầu, chính là nó!
“Tôi ném rồi.”
Mộ Bạch: “…” Có giỏi thì cô nhắc lại lần nữa xem nào!
Sự thật chứng minh, đúng là Thời Sênh đã ném nó đi.
Mộ Bạch chất vấn Thời Sênh tại sao lại ném, rõ ràng hắn đã nói rất rõ ràng là bảo cô phải giữ nó lại, lúc rời đi thì nghĩ cách mang nó theo, thứ đó rất quan trọng.
Lúc đó hắn nghĩ, nếu hắn nói như thế thì cho dù nó được coi là nhược điểm bị cô ta nắm trong tay thì cô ta cũng nhất định sẽ mang nó ra cùng.
Thế mà cô ta lại ném…
Ném…
…
“Tôi không thấy gì