“Em tư, đã chết đến nơi rồi, đừng có giãy giụa vô ích nữa, ló mặt ra đây đi, anh cho chú chết một cách thống khoái.”
Âm thanh Thượng Quan Phổ vang vọng trong không khí.
Lúc này, mấy người đang trốn dưới bộ xương khổng lồ không dám thở mạnh một chút nào, vừa rồi bọn họ có bao nhiêu người như thế, vậy mà giờ chỉ còn có mấy người.
Cát Na bị thương, Caroll cũng đã tới cực hạn.
“Mọi người đợi ở đây đi, tôi ra đánh lạc hướng của hắn, tìm cơ hội trốn đi.” Cesar dặn dò.
“Cục trưởng!” Cát Na túm chặt vạt áo của Cesar, lắc đầu, “Để em đi.”
Cô ta có cảm giác mình sắp không chịu được nữa rồi, không thể để Cục trưởng ra mất mạng được, có đi thì cũng phải là cô ta đi.
Cô ta nói xong câu đó thì cả người hạ thấp xuống, những ngón tay đang túm chặt quần áo Cesar cũng lỏng ra, thân thể lăn ra khỏi phạm vi bộ xương lớn, bên ngoài lập tức vang lên tiếng súng nổ.
“Cesar, đi mau.” Caroll kéo Cesar.
Cesar ôm lấy vết thương đi theo sau Caroll, ánh mắt thoáng liếc nhìn về phía bóng người đã bị đám chiến giáp vây lấy.
Đúng lúc khi bọn họ nhảy xuống một sườn dốc, bóng người tinh tế kia dường như quay đầu lại nhìn một chút, sau đó cả thân người bị vô số viên đạn bao trùm.
Cesar chẳng thể nhớ rõ làm sao mà tránh thoát được sự đuổi bắt của Thượng Quan Phổ.
Ánh mặt trời làm làn da hắn nứt toác, cánh môi tái nhợt, một đầu tóc vàng dường như cũng mất đi hết ánh sáng, dán chặt vào gương mặt hắn.
Lúc Caroll chật vật nhất cũng chỉ là bị Thời Sênh đuổi chạy khắp Tinh Tế mà thôi, giờ phút này lại phá vỡ kỷ lục đó, đây tuyệt đối là thời điểm hắn chật vật nhất từ trước tới nay.
Hai người ngồi hai góc, mỗi người đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, không ai nói gì.
Caroll suy nghĩ hồi lâu, sau đó đứng lên, đi tới trước mặt Cesar: “Cục trưởng Cesar, thứ cho tôi nói thẳng, có phải cậu đã sớm biết Thượng Quan Phổ là người đứng sau lưng tất cả chuyện này rồi không?”
Cesar ngẩng đầu lên, đôi con ngươi u ám nhìn thẳng vào tầm mắt Cesar.
Trong đó xuất hiện ánh sáng và thứ cảm xúc mà Caroll không hiểu nổi.
Cô gái luôn đi theo bên cạnh hắn đã chết rồi, nếu là con người thì hẳn cũng phải có cảm tình.
Caroll biết mình không nên hỏi cái này, nhưng hắn đã không thể nhịn nổi nữa, giờ lại thấy bộ dáng của Cesar như vậy, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh một chút niềm áy náy.
“Phải.” Cesar gục đầu xuống, bàn tay đặt trên ngực siết chặt lại, “Tôi đã biết từ sớm rồi.”
Vừa nghe hắn nói vậy, sự áy náy trong lòng Caroll lập tức tan thành mây khói, “Vậy tại sao cậu lại không nói cho mọi người biết? Cậu mà nói sớm một chút thì cục diện bây giờ sao có thể như thế này chứ?”
Móng tay Cesar đâm sâu vào da thịt, “Ngài có biết, nếu không phải Thời Sênh quấy rầy kế hoạch của hắn thì tình cảnh hiện tại mà chúng ta gặp phải sẽ là gì không?”
Cảm xúc của Caroll trở nên kích động, “Cậu nói cho mọi người biết sớm một chút thì mọi người sẽ có cách ngăn cản, sao có thể xuất hiện cục diện như bây giờ chứ?”
Cesar thở dài, “Lúc tôi giả chết thì hắn đã nắm giữ được Linh rồi.
Bất kỳ tin tức nào trên Tinh Võng cũng đều sẽ lọt vào tay hắn, tôi căn bản không dám liên hệ với bất kỳ ai cả.”
Lúc đó, hắn còn chẳng biết nên tin vào ai, sao dám nói chuyện này cho người khác chứ.
Sau đó, gặp được Cục Quản lý Thời không, hắn biết chuyện này tuyệt đối không thể cho nhiều người biết được, nếu không chắc chắn Thượng Quan Phổ sẽ được ăn cả, ngã về không, sai khiến Linh khống chế bọn họ trước.
Lúc đó, kỹ thuật của Thượng Quan Phổ cũng chưa thành thục lắm, thế nên vẫn luôn không ra tay, nhưng nếu hắn chọc giận Thượng Quan Phổ thì cho dù kỹ thuật không được thành thục, tên điên đó cũng sẽ lập tức ra tay, khi đó, sẽ có rất nhiều người dân vô tội bỏ mạng oan uổng.
Caroll không ngờ Linh lại bị Thượng Quan Phổ khống chế sớm như thế.
Bọn họ lại hoàn toàn không phát hiện ra điểm bất thường nào trong bao nhiêu năm qua.
Được rồi, căn bản cũng chẳng có bao nhiêu người từng giao lưu với Linh.
Cho dù có giao lưu thì cũng chỉ thông qua internet mà thôi.
Linh ném cho bọn họ một đống số liệu cứng nhắc, ngoài ra chẳng hề nói gì, bọn họ có thể phát hiện ra cái gì được chứ?
Cesar lẩm bẩm một tiếng: “Cho dù lúc đó tôi có nói ra thì các người sẽ tin tôi sao?”
Nếu nói cho những người này biết mà có tác dụng thì sao hắn phải hao hết tâm tư để tính kế vị kia của Thời gia chứ.
Câu hỏi này làm cho