Thời Sênh rút thiết kiếm ra và cầm trên tay, hình ảnh thực tế ảo liền thay đổi, “Thứ tôi muốn anh nhìn thấy là cái này.”
Thượng Quan Phổ nhìn về phía cô, cả người lập tức cứng lại.
Trong hình ảnh, một người giống hắn như đúc đang nhìn về phía hắn, mà vài Trảm Long Vệ lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh.
Không biết có phải người bên kia thấy được thông qua bên này hay không mà phát hiện ra nguy hiểm liền quay đầu nhìn Trảm Long Vệ.
“Thượng Quan Phổ, tôi đã bảo anh phải giấu mình kín một chút, lại để tôi tìm ra rồi nhỉ?” Giọng Thời Sênh xuyên thấu qua hình ảnh thực tế ảo truyền sang bên đó.
Thượng Quan Phổ đẩy cái bàn về phía Trảm Long Vệ, nhanh chân chạy mất.
Hình ảnh di động theo hắn, hắn kéo cửa ra, kim long trên người Trảm Long Vệ bay lên theo áo choàng, hắn hoàn toàn không có đường nào để trốn.
Thượng Quan Phổ bị Trảm Long Vệ bắt được.
Hắn giãy giụa nói gì đó, đáng tiếc âm thanh không truyền sang được.
Trảm Long Vệ siết chặt cổ Thượng Quan Phổ, gia chủ nói dù sao cũng là một hoàng tử, đừng để quá máu me.
Thời Sênh dời tầm mắt, quay sang nhìn “Thượng Quan Phổ” đứng trước mặt mình, cả người hắn dần dần mềm nhũn, ngã xuống đất.
Loại người này đương nhiên phải nhanh chóng gϊếŧ chết, nếu để lại chính là tự thêm phiền toái cho mình, cô có phải kẻ ngu đâu cơ chứ.
Cô chính là vua của các loại kịch bản truyện rồi.
Cho dù có phải thật hay không thì cứ gϊếŧ chết đã rồi nói tiếp.
…
Những người theo Thượng Quan Phổ tới, ngay khi Thượng Quan Phổ chết đi, bọn họ còn chưa kịp chạy thì đã bị Trảm Long Vệ đột nhiên từ trên trời rơi xuống chế phục, toàn bộ thời gian chỉ mất có mấy giây.
Thời Sênh đứng ở giữa, không động tới dù một ngón tay.
Đây mới chân chính là vương giả, vào thời điểm quyết đấu sau cùng, không cần ra bất kỳ chiêu nào, chỉ cần đứng im một chỗ mà cũng có thể giành được thắng lợi rồi.
Nhưng mà chẳng ai biết, sau tất cả màn làm màu làm mè này, cô đã phải trả giá bao nhiêu thời gian.
Đây là một trận chiến không hề có khói thuốc súng, Thời Sênh dựa vào thực lực của chính bản thân mình khiến cho mọi thế lực của Thượng Quan Phổ phải tan rã, vì thế chuyện này về sau đi vào lịch sử liền trở thành đề tài thảo luận có tính tranh luận rất lớn.
Thời Sênh bảo Thập Phương dẫn người tới.
Cô ngồi trên một tảng đá, vắt chân cắn hạt dưa như một tên du côn, “Cesar, chuyện của Hạ gia, anh còn bao nhiêu chuyện giấu tôi hả?”
Cesar biết ngay là cô ấy sẽ hỏi chuyện này.
Cesar cảm thấy chuyện này kết thúc quá nhanh, nhanh như một trận gió lốc, lúc trước hắn lựa chọn cô quả nhiên là không sai.
Nhưng mà…
Cái giá phải trả cũng thật lớn.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tôi biết cô sẽ không thỏa hiệp dễ dàng như thế, thế nên ngay từ đầu tôi đã kéo cả Hạ Sơ vào chuyện này.
Lúc đó tôi cũng đã tự hỏi mình xem làm như vậy có đáng giá không, nhưng mà linh hồn tôi nói với tôi rằng, đáng giá, vì tôi không còn cách nào khác.
Tôi không đối phó được Linh.”
“Cô biết đấy, lúc trước Hạ Sơ lựa chọn diệt vong là vì cô ấy biết kết cục của Hạ gia, đó là kế hoạch do tôi bày ra.
Diêm gia có một lão tổ tông, lúc đó thần trí của ông ta đã không còn rõ ràng nữa, chẳng qua người của Diêm gia không phát hiện ra.
Vì thế, tôi lên kế hoạch để ông cụ Diêm đó ngẫu nhiên gặp phải Hạ Sơ, sau đó để Hạ Sơ nghe được lời tiên đoán kia.”
“Lúc đó tôi cũng không biết Hạ Sơ sẽ lựa chọn thế nào, tôi chỉ đang đặt cược mà thôi.
Rất may mắn, tôi thắng cuộc, cô ấy lựa chọn để cô được sống.”
“Còn bên phía Liên Minh, tôi chỉ cần châm thêm một chút lửa mà thôi.
Bọn họ đã sớm có suy nghĩ như thế, chẳng qua vẫn luôn không có cơ hội, cơ hội lần đó vừa đúng lúc.
Cái chết của Hạ Sơ sẽ khiến cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cái này nằm trong dự kiến của tôi.
Kế hoạch ban đầu của tôi là muốn giá họa cho Thượng Quan Phổ.
Nhưng mà tôi không ngờ cô lại làm ra hành vi quá khích như thế, căn bản chẳng cho tôi cơ hội vu oan giá họa, khiến cho các kế hoạch sau đó của tôi một lần nữa mắc cạn.”
“Hạ gia đã như thế, tôi chỉ đành phải thay đổi kế hoạch.
Tôi có lỗi với Hạ Sơ, nên sau khi Kỷ Điệp cứu cô ấy ra, tôi liền mang cô ấy đi.”
Cesar dừng lại một chút, “Sau đó thì cô biết rồi đấy, lúc