Cuối cùng một đám tiểu bạch kiểm đó bị Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục đưa trả lại.
Bọn chúng rất không hiểu, tại sao lão đại lại không thích chứ?
Không phải nói, con người yêu quyền yêu sắc, lẽ nào mấy kẻ này chưa đủ đẹp?
Nhất định là như thế rồi, nếu không tại sao lão đại lại không thích.
Phải tìm cho lão đại người càng đẹp hơn mới được.
Đám yêu thú tìm trong nhân loại một tiểu bạch kiêm xinh đẹp nhất.
Thần tộc và Đông Kính bên này đánh đến mức không thể chấm dứt.
Mặt trận cuối cùng còn kéo đến tận nhân gian.
Mỗi ngày đều nghe đám yêu thú đến báo cáo, nói hai tên tiểu bạch kiểm đó lại đánh đến chỗ nào chỗ nào rồi, chỗ nào lại gặp tai ương rồi, lương thực dự trữ bị huỷ bao nhiêu bao nhiêu rồi.
Trong lòng Thời Sênh rất khó chịu.
Một đám ngu ngốc, đánh qua đây rồi, không biết đánh lại sao?
Cuối cùng không chịu được đám líu ra líu ríu bên tai đó, Thời Sênh dẫn yêu thú ra tiền tuyên.
Hai bên đang đứng đối đầu, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Thời Sênh dẫn một đám người, phì, một đám yêu thú khí thế ồn ào kéo qua, hai bên đồng thời nhìn về phía bọn họ.
Thời Sênh quan sát Tử Hoàn từ trên xuống dưới một hồi, khôi phục rồi sao?
Cô còn cho rằng Tử Hoàn quan tâm đến nữ chính thế nào, đứng trước thực lực của mình chăng bao lâu sẽ chọn hy sinh nữ chính sao?
Đáng tiếc, không nói chắc được.
“Thanh Hoan, ngươi còn dám đến đây.” Người bên cạnh Tử Hoàn chỉ vào Thời Sênh giận dữ mắng, đều do cái ngôi sao chổi kia mới gây ra cục diện như bây giờ.
“Ta có cái gì mà không dám đến” Thời Sênh nhướng mày.
Dù bản cô nương không làm sụp đổ thần giới, Đông Kính sớm muộn gì cũng đánh lên.
Các ngươi cho rằng có thể thoát được ải này Sao?
“Thanh Hoan ngươi đừng quá càn quấy, ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi hãm hại thần cổ Tử Hoàn, mới để cho ngươi càn rỡ như thế ở thần giới.
Hôm nay thần cổ Tử Hoàn đã không sao nữa rồi, ngươi còn có bản lĩnh gì chứ!”
“A, không sao rồi.” Thời Sênh lạnh nhạt đáp một tiếng, chốc lát trên mặt lộ ra nụ cười ác ý, “Nguyệt Dao vẫn còn sống chứ? Các ngươi vì để cho hắn khôi phục liền để cho hắn làm nhục Nguyệt Dao sao? Đây là chính nghĩa của các ngươi đấy à?”
Sắc mặt các thần tiên trước mặt khó coi vô cùng.
Cô ấy đã liệu trước rồi?
“Chúng ta là vì đại cuộc.” Nửa ngày mới có người thốt ra một câu.
“Đừng nói cho hay như thế, không phải là hy sinh người khác để tốt cho bản thân mình sao, làm thì cũng làm rồi, thừa nhận ta cũng không cười các ngươi đâu…” Thời Sênh châm biếm.
Làm rồi còn kiếm cho mình cái cớ đại nghĩa như thế, có mệt không hả?
Tổng kết lại một câu, thực lực yếu kém.
Ngươi nếu như có thực lực đối địch với toàn thế giới, căn bản không cần phải kiếm cớ gì cả.
Tử Hoàn lạnh lùng nói: “Thanh Hoan ngượi đừng có đánh trống lảng, hôm nay ngươi đến đây làm gì.”
“Ngươi cho rằng ngươi đã thật sự hồi phục rồi sao?” Thời Sênh nhướng mày lên, thanh âm vô cùng trong trẻo, thế nhưng bên trong bao hàm đầy ác ý.
Loại ác ý đó quá rõ ràng, những người ở hiện trường đều nghe thấy cả.
“Có ý gì?” Tử Hoàn nhìn chòng chọc Thời Sênh, cau mày lại, hắn có thể tự do sử dụng thần lực rồi.
Thời Sênh cười càng xán lạn hơn, tròng mắt bình tĩnh đó dường như nhuộm thêm mấy phần ý cười, “Các ngươi có thể gọi mấy tên tiểu gia hoả đó là âm dương cổ, âm dương hợp, cổ thành.”
Nam nữ trúng loại cổ trùng này, sẽ không khống chế được mà muốn gần gũi đối phương.
Đợi sau khi bọn chúng giao phối, lúc đó mới là âm dương cô thật sự.
Đương nhiên nếu như một người có ý chí đủ kiên định, không giao phối, không lâu sau âm dương cổ sẽ tự chết, loại cổ trùng này trước khi chưa giao phối thì rất dễ giải.
Cái khó là bọn họ không có cách nào khống chế được sự sợ hãi và khát khao trong nội tâm.
Thứ đồ chơi này là lúc cô ở không gian của Phượng Từ, phát hiện ra ở ma thế.
Thứ hiếm lạ cổ quái, cô đương nhiên phải thu lấy giấu đi một ít rồi.
Cơ thểTử Hoàn đột nhiên phát ra hơi lạnh.
Âm dương hợp, cổthành.
Năm từ này không ngừng vang lên trong đầu Tử Hoàn.
“Thanh Hoan, ngươi đừng có ở đó nói hươu nói vượn đe doạ, thần cổ Tử Hoàn đã không sao nữa rồi.” Người bên cạnh tự lừa dối mình quát lớn.
“Ngươi vui là được rồi!” Thời Sênh nhún vai, “Dù sao thì người cuối cùng chết cũng