Cuối cùng, Thời Sênh vẫn không nói cho dì Ngu biết chuyện về Hạ Sơ.
Đúng như Phượng Từ nói, cô hỏi hắn cũng chỉ là muốn hắn cho mình một quyết định mà thôi.
Ăn cơm xong, Thời Sênh hỏi Ngu Tường có muốn quay về Đế Đô không, Ngu Tường cười nói không về, “Ôm mãi ký ức mà sống thì không bằng sống tốt thay cả phần của họ.”
Một khắc đó, dường như Thời Sênh thấy được trong mắt dì ấy sự nhẹ lòng.
Người phụ nữ này cố chấp bao nhiêu năm như thế, sau khi Hạ Sơ rời đi rồi mà vẫn không thể buông xuôi được.
Có lẽ lúc đó, dì ấy luôn cảm thấy Hạ Sơ sẽ còn quay về.
Xin lỗi dì Ngu, không thể đem cậu ấy về cho dì.
…
Sau khi Thời Sênh rời khỏi nhà chính liền dẫn Phượng Từ đi dạo khắp Lam Tinh, còn chưa đi được bao xa thì đã bị cuộc gọi đoạt mệnh của Thần Hành gọi tới.
“Chủ nhân, các tinh hệ khác đều phái binh tới Lam Tinh rồi, nói nếu ngài không cho khôi phục lại Tinh Võng thì bọn họ sẽ bắn bỏ Lam Tinh.” Thần Hành đang ở bên cạnh Thập Phương, bên chỗ Thập Phương khá ồn ào, các loại tin tức không ngừng vang lên ầm ĩ.
“Lá gan lớn như thế cơ à? Ai cầm đầu?” Ông còn chưa chết mà đã dám kết bè kết cánh tới đây bắt nạt người, đúng là gan to bằng trời rồi.
“Mộ gia đề xuất ý kiến đầu tiên, Liên Minh phụ họa, sau đó tinh hệ Xích Nguyệt cũng đồng ý.” Thập Phương ghé nửa khuôn mặt vào, nhanh chóng báo một tiếng.
“Tinh hệ U Minh thì sao?”
“Không có động tĩnh gì.”
Tinh hệ U Minh sao dám xằng bậy chứ, Thời Sênh mà không còn thì Liên Minh sẽ bỏ qua cho họ sao?
“Sáu đại gia tộc có những ai?” Thời Sênh hỏi với vẻ thờ ơ như thể không thèm để tâm tới đám người bên ngoài.
“Chỉ có Mộ gia.”
Người Tông gia ngập ngừng không dám quyết, nhưng cuối cùng vẫn không tham dự.
Còn đám người phe Diêm gia thì chắc chắn sẽ không tham gia rồi.
Bọn họ vốn đã đắc tội Thời Sênh đủ nhiều, nếu còn tiếp tục đắc tội nữa, bọn họ chỉ sợ sẽ bị gϊếŧ chết hết.
“Ồ, xem ra là muốn biến thành năm đại gia tộc rồi.”
Thập Phương: “…”
Xong rồi, gia chủ muốn diệt Mộ gia rồi.
…
Mười ngày sau, chiến hạm của các đại tinh hệ tới Lam Tinh, vây chặt lấy hành tinh này.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp lên tiếng kêu gọi liền nhận được một tin tức cực kỳ kinh khủng… Mộ gia bị diệt.
Những người này lập tức sợ run, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ đã tới tận đây rồi, không thể cứ như thế rời đi được.
Bọn họ cũng có phải tới vì lợi ích của riêng mình đâu, bọn họ tới vì tương lai của toàn Tinh Tế cơ mà.
Bọn họ là người có trách nhiệm trên người.
Đúng, không sai, là người có trách nhiệm trên người.
Mộ gia hy sinh cũng là vì sự phát triển của nhân loại, bọn họ sẽ mãi mãi khắc ghi công lao này.
… Nhưng bọn họ không dám tùy tiện nổ súng vào Lam Tinh.
Đây tuyệt đối không phải hèn, đây gọi là mưu kế.
Tình hình căng thẳng này kéo dài nửa tháng.
Trong lúc đó, hai bên tiến hành không ít cuộc hội đàm, kết cục đều là bị ném ra khỏi Lam Tinh không thương tiếc.
Rất nhiều người không nhìn được muốn nổ súng, nhưng cuối cùng nhìn tàu Hồi Tố lẳng lặng trôi nổi ở phía đối diện, bọn họ liền từ bỏ ý định này.
Đến khi tất cả những người đại diện ra mặt đều bị ném ra ngoài rồi, rốt cuộc đám người này cũng không nhịn được nữa, bọn họ muốn đánh, muốn hủy diệt thế giới này.
“Nổ súng!”
“Nổ súng!”
Tất cả các chiến hạm đều nhận được mệnh lệnh.
Đèn chỉ thị nổ súng trên tinh hạm sáng lên, đám nòng pháo vốn dĩ đang chĩa về phía Lam Tinh đều đồng loạt quay đầu, nhắm ngay về phía mấy tinh hạm, nổ súng cùng lúc.
Nhóm lão đại trên các tinh hạm: “???”
Tại sao lại chĩa về phía bọn họ nổ súng chứ!
Đánh Lam Tinh cơ mà!
Không nhìn thấy Lam Tinh à?
Có phải các ngươi bị mù rồi hay không hả?
May mắn khả năng phòng thủ của tinh hạm đủ mạnh, bị người trong nhà đánh cho một trận, ngoại trừ tức tối và phủ đầy bóng ma tâm lý ra thì cũng chẳng bị làm sao cả.
Mà đám quân lớn gan dám bắn thủ trưởng nhà mình giờ cũng đang run như cầy sấy, vừa rồi bọn họ có làm gì đâu, lúc có hiệu lệnh nổ súng thì nòng pháo tự xoay đi đấy chứ.
Trong lúc nhóm lãnh đạo chửi ầm ĩ lên thì trước mặt bọn họ xuất hiện một khung tin tức nghe cực kỳ ngứa đòn: “Điện báo của tổ tông các người“.
Đám lãnh đạo chắc chắn là Thời Sênh cố ý!
Với bản lĩnh của cô ta, muốn nói chuyện trực tiếp đâu có khó gì, điên quá đi mất!
Nhưng lúc này, bọn họ lại không thể không nhấp vào đồng ý.
Thân ảnh Thời Sênh xuất hiện trong không trung, cô vắt chân ngồi trên một đống nhìn có vẻ như là vũ khí mới sản xuất của Liên Minh, mà bên cạnh còn có Trảm Long Vệ đang đi qua đi lại, không ngừng chỉ huy người máy dọn đồ.
Người của Liên Minh lập tức đứng bật dậy, nổi giận gầm lên: “Thời Sênh, cô đang làm gì thế hả?”
Thời Sênh còn tốt bụng điều chỉnh góc máy quay để họ thấy rõ ràng hơn, sau đó, mặt cô lại ló ra lần nữa, cười tủm tỉm nói: “Các vị cứ ở bên đó chờ tôi đi, chờ tôi cầm đạn dược về sẽ đánh với các vị.”
Mọi người: “…”
Cô còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không hả?
Cướp kho vũ khí dự trữ của người ta còn muốn người ta chờ bị đánh nữa à?
“Thời Sênh, chỉ cần cô làm cho Tinh Võng vận hành lại, tất cả đồ trong kho dự trữ của chúng tôi đều có thể tặng cho cô!” Người lãnh đạo Liên Minh vỗ bàn đưa ra vốn gốc.
Thời Sênh cười nhạo, “Nhìn xem ông nói gì kìa, chẳng phải tôi sắp dọn xong rồi sao? Chẳng lẽ ông không cho tôi thì tôi phải trở về tay không à? Ông có bị ngu không thế?”
Lãnh đạo Liên Minh: “…” Người đâu, mau bắn cô ta cho tôi!
“Cô muốn như thế nào mới để Tinh Võng khôi phục lại hả?”
“Tinh Võng thì liên quan gì tới tôi nhỉ? Các vị đừng có đẩy trách nhiệm lên người tốt như tôi thế chứ? Người của tôi đều sống rất tốt, các vị không thể thống trị người của mình sinh hoạt vui vẻ là do bản lĩnh của các vị thôi, tại sao lại đổ cho Lam Tinh của tôi, còn bắt tôi giúp nữa? Ai cho các vị mặt mũi lớn thế hả?”
“Nếu không phải cô tùy tiện hủy diệt Tinh Võng…”
Thời Sênh ngắt lời người đó, “Nếu tôi không hủy diệt Tinh Võng thì các người đã sớm bị tẩy não cmnr, giờ kết cục là các vị chẳng khác nào những người đã bị các vị xử lý cả đâu.”
Nói đạo lý với Thời Sênh chứ gì, cô ấy có thể nói tới chuyện nghìn lẻ một đêm luôn.
“Lúc tôi quay về mà các người vẫn còn chắn ở cửa nhà tôi thì đừng có trách lửa đạn của Liên Minh không có mắt nhé.” Mẹ cái lũ ngu si đần độn này, tưởng ông đây dễ bắt nạt lắm đúng không?
Liên Minh: “…” Liên quan gì tới chúng tôi chứ?
…
Lúc Thời Sênh trở về Lam Tinh, đám người này vẫn chưa lui quân.
Thời Sênh tới gần nhưng người bên đó cũng không ra tay mà truyền tin cho cô, nói nếu cô không để Tinh Võng khôi phục lại thì bọn họ sẽ tự sát bên ngoài Lam Tinh cho cô xem.
Một ngày cô không đồng ý thì bọn họ sẽ đều phái người tới tự sát.
Thời Sênh: “…” Ai ra cái chủ ý ghê tởm thế này đấy?
Caroll đang ở tinh hệ Xích Nguyệt dưỡng thương: “…” Hắn cũng không nghĩ, nhưng đối phó với loại người như cô thì không thể dựa theo suy nghĩ bình thường được.
Nhưng Caroll vẫn quá coi thường Thời Sênh.
Cô không nói một lời đã cho người nổ súng vào những kẻ đó, các người muốn tự sát chứ gì? Đã thế ta không khách khí tiễn các người một đoạn vậy!
Đây là nguyên văn lời cô nói.
Một đám người bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, muốn phản kích nhưng công kích lại chẳng có hiệu quả gì mấy.
Đúng lúc đám người này tức giận tới mức muốn đồng quy vu tận với Thời Sênh thì lại đột nhiên dừng lại.
Thời Sênh nhìn mà chẳng hiểu gì hết, “Bọn họ làm gì thế? Lại có chiêu gì lớn à?”
“Không phải đâu chủ nhân, hình như Tinh Võng khôi phục rồi.” Tiếng nói giòn tan của Thần Hành vang lên.
Tinh Võng khôi phục ư?
Thời Sênh nhìn thiết bị cá nhân một cái, khóe miệng giật giật, “Ai làm thế?” Trên thế giới này còn nhân vật như thần đó sao?
Thần Hành im lặng một hồi lâu mới nói: “Nhị Cẩu Tử.”
“Cái quái gì cơ?” Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Cái đầu nhỏ của Thần Hành gật mạnh, chính là nó.
Nhị Cẩu Tử rõ ràng là một trí thông minh nhân tạo không tệ, chỉ là trước kia nó bị Thời Sênh đàn áp kinh quá nên nhìn có vẻ ngu si đần độn tí thôi, so ra vẫn còn kém Thần Hành nhưng cũng vượt hẳn các trí thông minh nhân tạo khác rồi.
Từ sau khi cô trở lại Tinh Tế, Nhị Cẩu Tử liền mất tăm mất tích, lúc này lại đột nhiên nhảy ra khiến cô khá kinh ngạc.
…
Tinh Võng khôi phục lại nên người bên kia không đánh nữa, tan đi như ong vỡ tổ, chớp mắt một cái đã chẳng còn thấy bất kỳ một thiết bị phi hành nào bên ngoài Lam Tinh nữa.
Tinh Võng đã khôi phục lại rồi còn đánh làm gì nữa chứ?
Không đánh nữa!
Hơn nữa, căn bản là đánh cũng không thắng mà đúng không?
Thời Sênh đúng là một kẻ biếи ŧɦái.
Đây là đánh giá của mọi người về Thời Sênh.
Nhị Cẩu Tử thành đầu não mới, nó không giống Thần Hành lúc làm đầu não chẳng thèm làm gì.
Vừa mới tiếp nhận công việc, Nhị Cẩu Tử liền tiến hành kiểm tra ở các nơi cần tu bổ, làm người của các địa bàn nhanh chóng chữa trị lại Tinh Võng.
Chỉ khi Tinh Võng được chữa trị xong thì Tinh Tế mới có thể vận hành bình thường được.
Sau khi Tinh Võng được chữa trị, Nhị Cẩu Tử triệu tập người cầm quyền của sáu đại tinh hệ, tiến hành hội nghị kéo dài suốt một ngày.
Sau khi hội nghị kết thúc, trên Tinh Võng cũng công bố tên mới của đầu não là Nhị Cẩu Tử.
Người thường đại khái cũng chỉ biết là Linh bị hỏng, nhưng nguyên nhân cụ thể thế nào họ cũng không rõ ràng, loại chuyện như thế