Thời Mộ trở về, gia đình này dường như có thêm vài phần sức sống.
Mới đầu Lục Tư Nguyệt còn rất buồn bã, nhưng Thời Mộ an ủi vỗ về khiến cô dần bình phục lại, nụ cười cũng xuất hiện trên gương mặt nhiều hơn.
Về việc gia chủ ban cho Thời Sênh một cái tên như vậy, Thời Mộ có chút trầm mặc.
Hình như anh đã đi tìm người hỏi gì đó, nhưng cuối cùng không có kết quả gì.
Người ở dưới đều không biết tại sao gia chủ lại đặt cho con gái anh một cái tên như vậy.
Thời Mộ tìm gia chủ mấy lần, nhưng bây giờ ngay cả nhà chính của Thời gia anh cũng không được vào.
Thời Sênh đương nhiên không biết Thời Mộ làm những chuyện đó.
Cô bé chỉ biết cha mình đã quay trở về, cô bé rất vui, cô bé không cần phải nhìn những bạn nhỏ khác có cha có mẹ nữa.
Thời Sênh rất thích ở cùng Thời Mộ, nghe ba kể chuyện trên chiến trường, nghe ba nói về thế giới bên ngoài.
Đôi chân Thời Mộ đã mất đi trên chiến trường, vốn dĩ sẽ có một khoản tiền cứu trợ lớn.
Có khoản tiền này anh có thể đi làm chân tái sinh, nhìn không khác gì người bình thường, cho dù không thể tiếp tục ra chiến trường được nữa, nhưng cũng có thể khiến vợ con sống vô ưu vô lo.
Nhưng không biết tại sao anh vẫn chưa nhận được khoản tiền này.
Thời Sênh nhớ buổi sáng hôm đó khi Thời Mộ rời nhà, lúc trở về gương mặt anh trầm tư, người lem luốc bẩn thỉu, giống như vừa đánh nhau vậy.
Đó là lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy dáng vẻ của Thời Mộ đáng sợ đến vậy.
Thời Sênh cố nén sự sợ hãi trong lòng lại, chạy đến trước mặt Thời Mộ, “Ba ơi, ba sao vậy?”
Sự trầm tư trên mặt Thời Mộ bỗng nhiên mất đi.
Anh miễn cưỡng nở một nụ cười khẽ, “Không sao, mẹ con đâu?”
“Mẹ đi ra ngoài rồi.”
“Vậy bảo bối của ba ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ về nhé.
Ba về phòng gọi điện thoại có được không?”
Đôi mắt trong veo của Thời Sênh đảo đi đảo lại, một lúc sau mới gật cái đầu nhỏ xinh xuống: “Dạ.”
Thời Mộ tự đẩy xe lăn vào phòng.
Thời Sênh ngồi trên xích đu trong sân, nhìn mây trắng trên trời, dùng cái đầu nhỏ nhắn thông minh suy nghĩ xem hôm nay ba làm sao vậy.
Nhưng do còn nhỏ tuổi, cho dù cô bé có thông minh, cũng không thể hiểu nổi nỗi phiền muộn của người lớn.
Xoẻng.
Tiếng đồ vỡ vụn khiến Thời Sênh sợ hãi, cô bé nhảy từ trên xích đu xuống, chạy thẳng về phía căn phòng phát ra tiếng động.
“Những chuyện Thời Mộ tôi làm vì Thời gia vẫn còn ít hay sao? Nay họ đối xử với tôi như vậy, đúng là mắt tôi mù rồi.” Giọng Thời Mộ truyền từ trong phòng ra.
Thời Sênh ma xui quỷ khiến thế nào mà không đẩy cửa vào trong.
Cô bé đứng ở cửa, nghe những lời nói phát ra từ bên trong.
Khi Lục Tư Nguyệt trở về, đã nhìn thấy con gái mình đứng ở cửa như bức tượng.
“Bảo bối.” Lục Tư Nguyệt gọi một tiếng, “Sao con lại đứng đây?”
Cánh cửa phòng được mở ra, Lục Tư Nguyệt nhìn thấy căn phòng lộn xộn, rồi lại nhìn dáng vẻ Thời Sênh.
Cô bế Thời Sênh dậy, Thời Mộ trở về bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên cô lạnh mặt xuống, “Sao anh lại nổi giận trước mặt con như vậy?”
Thời Mộ không biết phải làm sao nhìn Lục Tư Nguyệt, “Anh … không biết con bé đang ở bên ngoài.”
Lục Tư Nguyệt vỗ lưng Thời Sênh, “Bảo bối con đừng sợ.”
“Bảo bối, ba xin lỗi, không phải ba cố ý.” Thời Mộ cũng vội vàng xin lỗi.
Thời Sênh dường như lúc này mới hoàn hồn lại, hai tay cô bé ôm cổ Lục Tư Nguyệt, đôi mắt đen láy nhìn Thời Mộ, dứt khoát hỏi: “Ba, chúng ta sắp phải dọn đi à?”
Dáng vẻ của Thời Sênh không giống như sợ hãi, lúc này Lục Tư Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng…
“Dọn đi cái gì?”
Thời Mộ vô lực rủ đầu xuống, mệt mỏi nói: “Tư Nguyệt, em đi nấu cơm trước đã, đừng để con đói bụng, con đang thời kỳ phát triển, lát nữa anh sẽ nói cho em nghe.”
Lục Tư Nguyệt có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, giao Thời Sênh cho Thời Mộ, rồi xách đồ đi nấu cơm.
Ba năm này Lục Tư Nguyệt sống cũng không được thoải mái.
Nhưng vì trước đây Thời Mộ lập được công, cho nên nơi họ sống cũng là một căn nhà nhỏ độc lập, tuy không lớn nhưng đã tốt hơn không ít so với các dòng nhánh khác.
Lần này anh bị thương trở về, số tiền bồi thường vô duyên vô cớ bị mất, anh