Thời Sênh cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện với cô nhóc tự coi mình là thông minh này nữa, cô nghiêng đầu nhìn xuống đất, “Ngày mai tớ sẽ rời khỏi đây.”
Hạ Sơ lại gần cô, gương mặt nhỏ khẩn trương, “Tại sao chứ? Tớ đã nói với anh tớ rồi, anh ấy sẽ không đuổi cậu đi đâu.
Bây giờ chúng ta đang ở trong vũ trụ đấy, một mình cậu rời đi thì về kiểu gì được.”
Thời Sênh mím môi, trầm mặc mấy giây rồi mới nói tiếp: “Đây là chuyện của tớ, không thể để liên lụy đến các cậu được.”
“Tại sao lại là chuyện của cậu, chẳng phải chúng ta là bạn bè hay sao? Giữa bạn bè với nhau chẳng lẽ không nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao?”
Bạn bè?
Lần đầu tiên gặp mặt cô đã muốn ra tay gϊếŧ cô ấy đấy.
Thế mà cô ấy vẫn muốn coi hai người là bạn.
Người này có phải bị ngốc rồi không?
Trong lòng Thời Sênh đã nghĩ sẵn nhiều ý nghĩ, chuẩn bị châm chọc cô gái trước mặt, để cô bé đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy đôi mắt của Hạ Sơ, đó là một đôi mắt trong suốt, như chứa đựng hàng nghìn hàng vạn tinh quanh của ngân hà, long lanh trong sáng.
Ánh mắt của Hạ Sơ quá tập trung và chân thành, làm nghẹn lại những lời châm chọc Thời Sênh đã chuẩn bị sẵn.
Cô thay đổi đề tài, “Cậu và tớ quen biết mới được bao lâu chứ, gọi gì là bạn bè.”
Bạn bè à…
“Cái này thì liên quan gì đến thời gian quen biết chứ?” Đôi mi dài như cánh bướm của Hạ Sơ khẽ động, chớp nhẹ hai cái, cánh môi màu hồng phấn hé mở rồi lại khép lại, “Tớ thích cậu, cho nên cậu chính là bạn của tớ, tại sao lại cứ phải làm cho phức tạp lên thế nhỉ?”
Thời Sênh nhìn quét qua gương mặt trắng ngần của Hạ Sơ.
Lúc này cô đang đứng rất gần Hạ Sơ, gần đến mức chỉ cần cô giơ tay ra là có thể bóp cổ cô ấy, hung hăng bẻ gãy.
Thời Sênh lùi lại phía sau, tránh đầu ra nói: “Tớ không thể ở lại đây được.”
“Tại sao?”
Hạ Sơ cố chấp hỏi Thời Sênh tại sao.
Thời Sênh chỉ có thể dùng Hạ Lân ra làm bia đỡ đạn.
Cô không biết người Thời gia cố kỵ Hạ gia bao nhiêu, cô ở đây liệu có an toàn hay không, có mang đến nguy hiểm cho cô ấy không …
Thời Sênh ngẩn người một lát, ánh mắt một lần nữa lại nhìn về phía Hạ Sơ.
Một giây sau đã dữ tợn dịch chuyển, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Hạ Sơ không phải là Thời Oanh.
Đừng ngốc nghếch nữa, Thời Oanh đã chết từ lâu rồi.
Thời Sênh vốn dĩ định ngày hôm sau sẽ đi luôn.
Hạ Lân cũng đã chuẩn bị đồ cho cô rời đi.
Nhưng ngày hôm sau cô còn chưa kịp đi, toàn bộ hạm đội của Hạ Lân đã bị tấn công.
Quân hạm bước vào trạng thái tác chiến, bất kỳ ai cũng không được tự tiện ra vào.
Thời Sênh đành phải đợi họ đánh xong.
Nhưng lần này Hạ Lân dường như đã gặp phải đối thủ khó dây, giao chiến rất lâu cũng không có kết quả.
Hạ Sơ không hiểu những chuyện này, mới đầu còn thấy vui vì Thời Sênh có thể ở lại, kéo tay Thời Sênh nói luyên thuyên không ngớt, dáng vẻ ríu ra ríu rít đó thực sự rất giống khi Thời Oanh bám lấy cô.
Nhưng Hạ Sơ nhanh chóng nhận ra tình hình quân hạm không ổn lắm.
Hằng ngày Hạ Lân đều vội vàng hớt hải, thần sắc trên mặt cũng càng ngày càng trầm trọng hơn.
Trong lòng Hạ Sơ không khỏi lo lắng.
Cho dù cô không hiểu chuyện chiến trường, nhưng cô biết chiến tranh tàn khốc, trên vai anh cô gánh theo sinh mạng của vô số người khác nữa.
“Anh ơi, anh ơi …” Hạ Sơ đuổi theo Hạ Lân.
Hạ Lân bị ép dừng bước lại, vẫy tay ra hiệu cho những người khác đi trước, đợi Hạ Sơ đến gần, thương yêu xoa đầu cô, “Sao vậy?”
“Không sao.” Hạ Sơ giơ tay ra ôm eo Hạ Lân, “Anh nhất định phải thắng đấy.”
Đầu mày nhíu chặt của Hạ Lân giãn ra đôi chút, sự mệt mỏi nhiều ngày nay cũng dường như bị xua tan bớt đi vì câu nói này của em gái.
Hắn ôm lại Hạ Sơ, “Em về đi, dạo này nếu không có chuyện gì thì đừng chạy lung tung trên chiến hạm, ngoan ngoãn đợi trong phòng có biết không hả?”
“Vâng ạ.” Hạ Sơ tùy hứng kiêu căng cũng phân rõ thời gian.
Cô biết lúc này Hạ Lân đang mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, mình không thể gây thêm rắc rối cho anh cô được.
Hạ Sơ buông Hạ Lân ra, vẫy tay gọi Thời Sênh qua.
Thời Sênh đứng ở chỗ ngoặt.
Hạ Sơ vẫy tay, cô chậm rãi đi đến, nhìn thẳng Hạ Lân.
Hạ Lân lại giơ tay ra xoa