Thời Sênh quay trở lại mặt đất, cô vừa ra ngoài đã bị một đám người vây lại.
Vừa nãy Thời Hiên lợi dụng đường hầm thông dưới đất để thoát khỏi Thời Sênh, quay về nhà chính, vội vàng điều người đến đây.
Cũng có lẽ là vì liên quan đến khế ước, cho nên lệ khí trên người Thời Sênh đã được áp chế xuống không ít, nếu cô không cố ý thì có lẽ không ai có thể cảm nhận ra được cô là một người nguy hiểm.
“Thời Sênh, mau giơ tay chịu trói đi!!”
“Gia chủ đã nói rồi, chỉ cần cô không phản kháng thì có thể tha mạng cho cô, nếu cô dám phản kháng thì đừng trách chúng không có mắt!”
Vũ khí sắc lạnh nhắm vào Thời Sênh.
Thời Sênh tiến lên mấy bước.
Đám người đó cảnh giác nhìn cô, vũ khí trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng.
“A!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nhà chính Thời gia.
Ngày hôm đó họ nhìn thấy một cô gái giống như sát thần, trong vòng vây của vô số người, ép sát đến gần vị trí của Thời Hiên.
Đám người của Thời Hiên ở cùng ông ta, nghe thấy bên ngoài không ngừng vang lên tiếng kêu, ai nấy đều kinh hồn táng đởm.
Họ nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, một cô gái nhỏ còn chưa đến hai mươi tuổi, tại sao lại có bản lĩnh lớn đến thế.
Cho đến khi Thời Sênh đi vào bên trong, họ cũng vẫn không thể hiểu nổi vấn đề này.
Cánh cửa lớn đã bị nổ tung, thế nhưng không có ai bước vào, bên ngoài đột nhiên khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Chuyện gì thế này?
Thời Hiên được người khác đỡ, sắc mặt đã hơi trắng bệch.
Ông ta không biết Thời Sênh đã bôi gì lên con dao kia, khoang trị liệu chỉ chữa trị vết thương cho ông ta, nhưng cơ thể vẫn vô lực như cũ.
“Gia chủ…”
Tất cả mọi người đều nhìn Thời Hiên, bây giờ phải làm thế nào?
“Tại sao Trảm Long Vệ còn chưa tới?” Thời Hiên phẫn nộ quát tháo.
Trảm Long Vệ xưa nay vẫn luôn bảo vệ nhà chính hôm nay lại không một ai xuất hiện.
Ông ta cũng không hạ bất cứ mệnh lệnh nào cho Trảm Long Vệ, Trảm Long Vệ đã đi đâu rồi?
Nếu Trảm Long Vệ có mặt thì sao có thể để cô ta huênh hoang như vậy được chứ?
“Gia chủ, không liên lạc được…” Người đứng bên cạnh nhỏ giọng đáp.
“Đồ ăn hại!” Thời Hiên đạp một cái lên người nọ, nhưng vì thân thể quá yếu ớt, cho nên người cũng đổ theo.
Người đứng phía sau vội vàng chạy lên đỡ ông ta, tránh cho ông ta một phen xấu hổ.
Bên ngoài cửa vẫn yên tĩnh, mọi người đợi rất lâu vẫn không có động tĩnh gì, họ quay sang nhìn nhau giây lát.
“Ngươi đi ra xem sao.” Thời Hiên chỉ vào một người.
Người đó chợt biến sắc mặt, đại khái là không muốn ra ngoài, nhưng Thời Hiên trừng mắt nhìn, hắn ta đành phải rụt cổ lại, cẩn thận dịch chuyển từng bước ra ngoài cửa, trong lòng thầm cầu nguyện cho bên ngoài không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng lời cầu nguyện của hắn ta không có tác dụng gì.
Hắn còn chưa ra được đến cửa đã có mấy thứ kỳ lạ từ bên ngoài ném vào.
Thứ đó lăn dưới mặt đất, có một thứ đang lăn đến bên chân hắn.
Con ngươi hắn chợt co rụt lại, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng xoay người, hét lớn về phía sau, “Chạy mau!”
“Đùng đoàng…”
Thời Sênh đứng bên ngoài, nhìn tòa kiến trúc đang dần biến mất sau khói bụi, vẻ mặt lãnh đạm.
Cô mở thiết bị cá nhân, gọi điện thoại, “Anh vất vả rồi, có thể để những người đó đi được rồi.”
“Cô Thời, cô chắc chứ? Họ về chắc chắn sẽ…” Trảm Long Vệ của Thời gia rất lợi hại, hắn không biết Thời Sênh đã dùng cách gì để dẫn dụ toàn bộ đám người đó ra ngoài, nhưng bây giờ thả họ về thì chắc chắn là không được.
“Chuyện đã làm xong rồi, cho dù họ có gϊếŧ chết tôi thì cũng không bù đắp lại được, trong lòng tôi đã có tính toán rồi, thả người đi.”
“… Vậy được thôi.”
Thời Sênh ngắt cuộc gọi, bên cạnh đó có vô số người không bị chết vọt đến, đang đứng cách Thời Sênh không xa, nhưng không dám lại quá gần.
Thời Sênh xoay người, ánh mắt nhìn quét qua đám người đó, cuối cùng dừng lại trên người đám trưởng lão đến muộn, “Bắt đầu từ ngày hôm nay, gia chủ của Thời gia không còn là Thời Hiên nữa, do tôi tiếp quản, ai có ý kiến?”
“Cô…” Một vị trưởng lão lên tiếng, trên gương mặt già nua tràn ngập sự phẫn nộ, “Cô dĩ hạ phạm thượng, sao có