Thập Phương đi men theo hành lang tối tăm.
Cậu bé có chút thận trọng dè dặt.
Thỉnh thoảng có người đi qua, cậu lại sợ hãi dán vào bên cạnh, nhưng cũng có người không để ý đến cậu, cứ thế đi thẳng.
Cứ đi đi dừng dừng như thế, cậu cũng không nhớ mình đã đi bao lâu, nhìn thấy một cánh cửa, và cô gái kia.
Thời Sênh dựa vào cửa khoang, nhìn vũ trụ, dường như đang tận hưởng cảnh sắc bên ngoài, lại giống như đang không nhìn gì cả, chỉ như đang đi vào cõi thần tiên.
Thập Phương đứng sau cô ngắm cô rất lâu.
Cậu nghe nói người này là gia chủ mới.
Thân phận của cậu không có tư cách gặp gia chủ, cho nên cậu không biết cô.
Thời Sênh quay người lại, dường như không hề ngạc nhiên hắn đang ở đây, chỉ bình tĩnh hỏi: “Cậu đứng đây làm gì?”
“Cảm ơn gia chủ.” Thập phương cúi người chín mươi độ, “Tôi sẽ báo đáp gia chủ.”
“Báo đáp?” Thời Sênh xùy lạnh, “Lấy gì để báo đáp?”
Thập Phương cắn môi, cậu không có gì để cho cô, nhưng cậu còn có một tính mạng này.
Nếu không phải có cô, thì tính mạng này của cậu cũng đã mất rồi.
Ngay cả tên cậu cũng là do cô đặt.
“Sau này tôi sẽ vĩnh viễn tận hiến gia chủ.”
Thời Sênh nhếch khóe miệng, đi qua người Thập Phương.
Đến khi cô mở cánh cửa khoang, Thập Phương mới nghe thấy tiếng cô vang lên, “Ngay cả bản thân còn không bảo vệ nổi thì tận hiến với tôi thế nào?”
Dường như Thập Phương nhìn thấy một cỗ quan tài thủy tinh đặt trong phòng, nhưng cậu nhìn không rõ, cánh cửa khoang đã khép lại.
Thập Phương nắm chặt nắm đấm.
Cậu nhất định có thể trở thành người rất lợi hại.
…
Thời Sênh đóng cửa khoang lại, đi đến trước mặt cỗ quan tài thủy tinh, giơ tay ra chạm vào nắp quan tài, “Chị nghĩ chắc em cũng không muốn quay về đây.
Chị sẽ đưa em đi đến một nơi không ai làm phiền em được.”
Thời Sênh dựa vào cỗ quan tài thủy tinh ngồi xuống, “Nhưng chúng ta phải đi tìm ba mẹ đã.”
Sáu năm rồi.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Báo thù giúp cô cầm cự sống đến bây giờ, nhưng bây giờ cô nên làm gì đây?
Ngón tay Thời Sênh chà sát trên cỗ quan tài thủy tinh, “Em gái à, bây giờ chị nên làm gì đây?”
Có phải chị nên đi tìm mọi người rồi không?
Thời Sênh không nhớ mình đã ngủ đi lúc nào.
Cô lại mơ thấy không gian tối tăm đó, Thời Oanh nằm trong lòng cô, dần dần tắt thở.
Cảnh tượng này cô đã rất nhiều năm không mơ thấy nữa.
Cô cố để bản thân quên đi đoạn quá khứ đó đi, nhưng cô không làm được.
Khi trong lòng cô có một chút nơi lỏng, những ký ức đó lại điên cuồng trào lên, chiếm cứ đầu óc cô, thậm chí cả linh hồn cô.
Cô cũng muốn giải thoát…
“Chị ơi, chị phải sống, chị đừng chết.”
“Em không muốn chị chết.”
Giọng nói mềm mại dịu dàng của Thời Oanh vang lên trong đầu cô.
Thời Sênh chợt mở to mắt, cô quay đầu nhìn cỗ quan tài thủy tinh kia.
“Chị không chết.” Thời Sênh thở dài, “Nhưng sống rất đau khổ.”
Một lát sau cô mới cong môi lên cười, nhẹ giọng nỉ non: “Nhưng nếu đã là nguyện vọng cuối cùng của em, thì chị nhất định sẽ sống.”
…
Thời Sênh tìm đến tinh cầu đó, nơi đó đã trở thành một tinh cầu bỏ hoang.
Cô mất một tháng mới tìm được mấy bộ hài cốt ở nơi sập hầm khi xưa.
Cũng may quần áo trên người họ vẫn còn nguyên vẹn, cô rất dễ nhận ra ai là Thời Mộ.
Thời Sênh cho người đưa hài cốt Thời Mộ đi, người bên cạnh ông có lẽ là anh Hoành, Thời Sênh nghĩ ngợi một lát, rồi đưa hài cốt của anh Hoành đi.
Nhưng cô không ngờ, bởi vì anh Hoành, lại gây thêm rắc rối cho mình.
Phi thuyền của cô vừa rời khỏi tinh cầu bỏ hoang kia không được bao lâu đã bị chặn lại.
Thời gia lúc này vẫn chưa phải là Thời gia khiến người ta chỉ nhìn thấy ký hiệu đã sợ mất mật không dám lại gần sau này.
Chặn họ lại là một đám lính dánh thuê.
Đám người này đến tìm anh Hoành.
Trên người anh Hoành có một loại máy phát xạ, khi Thời Sênh di chuyển hài cốt của anh Hoành, có lẽ đã mở máy phát xạ kia ra.
Cho nên mới dẫn dụ đám lính đánh thuê vẫn luôn truy tìm anh Hoành này đến.
“Gia chủ, chúng ta giao hài cốt cho chúng đi.” Trảm Long Vệ báo cáo với Thời Sênh, “Chúng nói nếu không giao thì chúng sẽ ra tay.”
“Chúng không dám.” Thời Sênh nhìn cảnh tượng bên ngoài, cười có chút lạnh lẽo, “Nếu chúng muốn tấn công chúng ta thì đã khai hỏa từ sớm rồi.”
Chứ không