Lỡ thích anh thôi.
Bốn chữ, trong không gian tĩnh mịch này, càng trở nên rõ ràng hơn.
“Thích tôi.
” Tây Ẩn cao giọng nhắc lại, rồi cười nói, “Vậy cô đã chuẩn bị xong xuôi để hiến tế cho tôi rồi?”
Thời Sênh: “…” Hiến tế cái quỷ gì chứ?
Tây Ẩn chậm rãi đi từ bóng tối ra ngoài, tiến đến gần Thời Sênh, quan sát cô một hồi, “Với dung mạo này, tôi chấp nhận để cô hiến tế cho tôi.
”
Thời Sênh: “…” Điên à.
Tây Ẩn đột nhiên thò tay giữ chặt vai Thời Sênh, đồng tử của hắn như phủ ánh sáng vàng, răng nanh từ trong miệng dần dần lộ ra.
Mẹ kiếp!
Thời Sênh trong lòng cảnh giác cao độ, cô rút kiếm đâm về phía Tây Ẩn.
Tây Ẩn phản xạ rất nhanh, khi cây kiếm sắt vừa đâm tới, cơ thể hắn nhoáng một cái, lùi lại xa mấy mét.
Tên này lại đi hút máu đồng loại!
Đồng loại!
Huyết Tộc sẽ hút máu đồng loại trong hai trường hợp.
Thứ nhất là ký khế ước.
Thứ hai là vì muốn cướp đoạt sức mạnh.
Ký khế ước với một Huyết Tộc không quen biết thì chắc chắn là điều không thể.
Vì vậy hắn vừa rồi muốn cướp sức mạnh của cô?
“Ha…” Tây Ẩn phát ra âm thanh trầm thấp, hắn thu lại răng nanh, rồi quay người tiếp tục bước về phía trước, “Nếu đã không bằng lòng hiến tế cho tôi, thì đừng có theo tôi.
”
Mẹ nó chứ, tên này chắc chắn bị bệnh, mà còn là một loại bệnh không hề nhẹ.
Nếu bắt cóc hắn mang đi thì khả năng chiến thắng là bao nhiêu?
Xem bộ dạng này của hắn, có lẽ đẳng cấp cũng cao hơn mình không ít.
Phần thắng tối thiểu cũng phải năm phần.
Được, vậy thì bắt cóc rồi mang về nuôi.
Có chuyện gì, tương lai của chúng ta còn dài.
Thời Sênh lẳng lặng đi theo, chuẩn bị ra đòn phía sau lưng hắn.
Kết quả là, Tây Ẩn mấy lần nhoáng người lên, thoáng cái Thời Sênh đã không tìm được hắn rồi.
Mẹ kiếp, ma cà rồng biết di chuyển trong chớp mắt thì hay lắm à!
Thời Sênh quay đi quay lại vài vòng, quả nhiên vẫn không thấy Tây Ẩn, đúng lúc cô định bỏ cuộc, thì đột nhiên có một bóng người lao từ ngõ nhỏ bên cạnh ra, đụng thẳng vào người cô.
Chân Thời Sênh hơi động đậy nhẹ, để tránh gặp phải bi kịch bị đụng trúng.
Kết quả là bóng người đó vẫn ngã nhào trên đết, kêu “phịch” một tiếng, Thời Sênh cũng vì hắn mà bị đau.
Con hẻm phía sau lại liên tiếp xuất hiện mấy cái bóng khác bay tới, đèn đường ở góc giao nhau làm dung mạo của bọn họ hiện rõ trước mặt Thời Sênh.
Tướng mạo rất xấu, quần áo mặc trên người cũng rách nát tả tơi, mái tóc lưa thưa bốc mùi.
Đây là ma cà rồng cấp thấp nhất, cuộc sống của chúng quanh năm đều ở cống ngầm, trí tuệ không cao, chỉ biết hút máu.
Trực tiếp gϊếŧ chết loại ma cà rồng này cũng không có vấn đề.
Nhìn thấy Thời Sênh chúng đều khựng lại, dài cổ ra hít hít ngửi ngửi.
Có lẽ là ngửi thấy mùi trên cơ thể của cô, đám ma xà rồng này sợ hãi liền lùi lại đằng sau, nhưng chúng lại không can tâm nhìn người dưới đất.
Thời Sênh nghi ngờ nhìn xuống người dưới đất.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
“Là cô.
” Ngải Duy lên tiếng trước, khuôn mặt tràn đầy sự kinh sợ, “Cô định làm gì?”
“Nếu tôi nói tôi chỉ qua đường thôi thì cô tin không?” Thời Sênh hơi cười.
“Cô muốn gϊếŧ tôi?” Ngải Duy coi như không nghe thấy Thời Sênh nói gì.
Thời Sênh: “…” Con mắt nào của cô nhìn thấy ông đây muốn gϊếŧ cô, ông chỉ đứng ở đây, mà thôi!
Hoang tưởng bị hại là bệnh, phải trị.
Không biết một con gió lạnh từ đâu thổi tới, chiếc váy dài màu đen bị gió thổi tung lên, thiếu nữ thần sắc trầm lặng tay cầm thanh kiếm, dưới màn mưa bụi mờ ảo, tư thế của người thiếu nữ ấy lại càng đẹp đẽ.
“Tôi không có quan hệ gì với đám thấp kém này.
” Thời Sênh lạnh lùng lên tiếng.
Ngải Duy nhìn người thiếu nữ xoay người, thanh kiếm sắt vẫn kéo rê trên đất, phát ra thứ âm thanh vô cùng chói tai.
Mấy con ma cà rồng kia cũng bị âm thanh đó làm cho khϊếp sợ, phải lùi về phía sau.
Ngải Duy thấy đám ma cà rồng chỉ chờ Thời Sênh đi khỏi liền vội vàng lao tới, liền cắn răng bò từ dưới đất lên, đuổi theo Thời Sênh.
Bây giờ chỉ có đi theo cô ta mới an toàn.
Đối với hành vi này của nữ chính, Thời Sệnh nhíu mày, cô liền nhảy lên một mái nhà hơi thấp ở bên cạnh, rồi khuất dần, biến mất trong bóng đêm.
Ngải Duy ngẩn ngơ nhìn vào trong hư không, cô ta thấy chết mà không cứu.
Hay là, đây vốn là chỉ thị của cô ta?
Bóng đen ở phía sau dần dần tiến lại gần…
…
Thời Sênh bỏ mặc Ngải Duy, cô từ trên cao nhảy xuống dưới đất, rồi thu lại thanh kiếm, sau đó chầm chậm quay lại.
Nơi cô ở cách trường học không xa