Thời Sênh đói đến mức không muốn ra khỏi cửa, trước đó Lương Cách gửi cho cô một tin nhắn, nói là đã xin phép nghỉ học cho cô, cô cũng không cần phải đến trường.
“Sao anh lại bị thương?” Thời Sênh nhìn Tây Ẩn thoải mái ung dung ngồi trên ghế sô pha, hoàn toàn không có khái niệm đang ở nhà người khác.
Rõ ràng hắn thích nghi tương đối nhanh.
Tây Ẩn ngẩng đầu, trên lông mày như kèm theo cả ý cười, “Cô muốn giúp tôi báo thù để lấy lòng tôi à?”
“Nếu như vậy có thể lấy lòng anh được, thì tôi không ngần ngại.
” Thời Sênh trả lời hắn một cách chắc chắn.
Gϊếŧ một người thôi mà, có gì khó đâu.
Khóe mắt Tây Ẩn đột nhiên hiện lên tia coi thường, làm Thời Sênh tức giận, hắn biểu hiện như vậy là có ý gì.
Không tin cô hay là không tin tưởng cô.
“Anh nói đi, là ai làm, ông đây sẽ gϊếŧ chết hắn ngay lập tức.
” Thời Sênh đi lại bên hắn, một tay đặt lên chiếc ghế sô pha, khí thế hừng hực nói với hắn.
“Cô không phải là đối thủ của hắn.
” Tây Ẩn cụp mắt xuống, lãnh đạm nói.
“Nực cười, không có người nào mà tôi không thể gϊếŧ được.
” Thời Sênh ngông cuồng hừ lạnh.
Đến đám thần kinh đó bản cô nương cũng xử đẹp được, chứ đừng nói đến người thường.
Hắn còn có thể lợi hại hơn cả trời chăng?
Tây Ẩn: “…” Cô gái này có khuynh hướng bạo lực?
Mở miệng ra là gϊếŧ chết, không có chút khí chất nào của con gái cả.
Tây Ẩn đứng dậy, chuyển đề tài khác, “Tôi phải ở đây tĩnh dưỡng vài ngày.
”
“Anh vẫn muốn đi?” Thời Sênh nhíu mày
Đã vào cửa của bà đây, mà vẫn muốn đi, anh định coi nơi đây của bà là khách sạn sao?
“Tôi khỏi rồi đương nhiên sẽ đi khỏi đây,” Hắn không đi thì ở đây làm gì?
“Đừng có mơ.
” Mặt Thời Sênh cười tà khí, giọng mềm mỏng nhẹ nhàng, “Anh dám đi thử xem.
”
Tây Ẩn: “…” Có phải hắn gặp phải biếи ŧɦái rồi không.
Bây giờ hắn đi còn kịp không.
“Đừng có nghĩ làm như thế thì tôi sẽ để ý đến cô.
” Tây Ẩn ngước mắt nhìn Thời Sênh
Định dùng thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của hắn, hắn không thể không công nhận là thủ đoạn này rất đặc biệt.
“Ai cần anh để ý.
” Thời Sênh lườm anh, “Tôi để ý anh là được rồi.
”
Lông mày Tây Ẩn hơi chau lại, hắn đột nhiên đổ người áp sát Thời Sênh, tròng mắt pha lẫn ánh sáng màu vàng kim xông thẳng vào đáy mắt của Thời Sênh.
Thời Sênh không ngại ngùng nhìn hắn.
Tây Ẩn đưa tay nâng cằm Thời Sênh, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, “Cô to gan lắm, nếu đã không sợ chết, thì lại gần đây với tôi nào.
”
Thời Sênh gạt tay hắn ra, lùi về phía sau một khoảng cách an toàn, trước khi chưa xác nhận chính xác hắn là Phượng Từ, thì cô không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào với hắn.
Dám động tay động chân với cô, đợi sau khi cô xác nhận xong sẽ tính sổ với hắn.
Không phải Phượng Từ thì đánh cho chết luôn.
Còn là Phượng Từ?
Vậy thì lên giường rồi đánh.
Tây Ẩn không biết đào đâu ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đầu ngón tay, cứ như vừa rồi hắn đụng phải thứ gì đó rất bẩn.
Thời Sênh: “…”
Chúc mừng Tây Ẩn tiểu công tử, ngươi đã dụ sự chú ý của bản thiếu thành công.
…
Thời Sênh lên tầng trên, cô sợ rằng ngồi với tên tiểu tử này một lúc nữa, cô không nhịn được lại chém chết hắn.
Thời Sênh chuyển chiếc quan tài ra khỏi phòng, rồi vứt vào nhà kho.
Các bài trí khác trong căn phòng cũng đưa bớt ra ngoài một chút, vốn dĩ là một không gian chật hẹp, bây giờ lại lập tức rộng rãi hơn hẳn.
Ánh sáng chiếu vào bức tranh trên tường, khi nhìn bức tranh đó Thời Sênh luôn luôn cảm thấy không thoải mái.
Nghĩ ngợi một lúc, cô liền tháo bức tranh xuống, đang định cất đi, thì phía sau truyền đến một âm thanh nhỏ.
“Bức tranh đó cô lấy từ đâu về vậy.
”
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn người đang đứng ngoài cửa, Tây Ẩn đứng chắn ở khung cửa, trang phục đơn giản, nhưng không không giấu được vẻ nho nhã cao quý trên người hắn.
Thời Sênh cuộn bức tranh lại, rồi cất vào hộp tranh ở bên cạnh, “Không biết, từ khi tôi nhớ được mọi chuyện, thì nó đã ở đây.
”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, không có xuất xứ của bức tranh này, trong trí nhớ của cô, dường như bức tranh này luôn ở đây.
“Vậy tại sao bây giờ cô lại cất nó đi.
”
“Anh không thấy nó quá bức bối sao?” Thời Sênh ngẩng đầu, đôi mắt trầm tĩnh.
Tây Ẩn yên lặng một hồi, đột nhiên cười nói: “Tôi rất thích.
”
Thời Sênh nhíu mày.
Tây Ẩn lại nói: “Tôi muốn nhìn thấy nói.
”
“Muốn tôi theo ý anh?”Thời Sênh nhếch miệng cười như không cười.
“Đến chuyện này cô cũng không làm được, thì cô dựa vào gì để nói rằng thích tôi?” Tây Ẩn nói như lẽ đương nhiên, ánh mắt lại có vẻ coi thường.
“Bởi vì anh đẹp trai.
” Định lầy lội