Tây Ẩn cứ ở trong căn biệt thự của Thời Sênh như vậy.
Nhưng trước nay hắn không chịu cùng Thời Sênh đi học.
Cho dù Thời Sênh mặt dày đi theo hắn, hắn cũng tự biến mất.
Sau đó, Thời Sênh bắt đầu quang minh chính đại theo đuổi hắn.
Nào là tặng hoa, tỏ tình v.
v…, trò gì có thể chơi được cô đều chơi hết.
Mọi người trong trường đều biết, nữ thần băng giá của họ đang điên cuồng theo đuổi Tây Ẩn, vì vậy có không ít nam sinh trong trường không ưa Tây Ẩn.
Nhân lúc không có mặt Thời Sênh, mấy nam sinh đã nhốt Tây Ẩn trong phòng học.
Nam sinh dẫn đầu là fan hâm mộ số một của Di Nại, hắn đẩy cái bàn trước mặt Tây Ẩn ra, sách vở trên bàn đều rơi hết xuống đất.
“Nữ thần của chúng tao đã theo đuổi mày như vậy, mà mày vẫn còn làm cao, giỏi thật đấy!”
Tây Ẩn không động đậy nhìn hắn, “Tránh ra.
”
“Tránh ra?” Nam sinh cười lạnh lùng, “Hôm nay mà mày không nói cho rõ ràng, thì đừng mong đi được.
”
Tẩy Ẩn nheo nheo mắt, kim quang bỗng hiện qua, tay hắn dần dần thu lại thành nắm đấm.
Tên nam sinh vẫn không cảm nhận được gì, “Nữ thần có chỗ nào không xứng với mày, mày còn dám làm mất mặt nữ thần…”
“Đó là chuyện của cô ta.
” Tây Ẩn lạnh lùng lên tiếng.
“Mẹ!” Nam sinh bị kích động bởi thái độ bình thản lạnh lùng của Tây Ẩn, đám người đứng sau vung tay vung chân, “Để tao dạy cho nó một bài học.
”
…
Thời Sênh bước vội vào lớp, nhìn thấy nam sinh ngã rạp xuống đất như đã ngừng thở, đám lâu la kia thì co rúm lại một góc, người run lẩy bẩy.
Tây Ẩn nhìn về phía cô, ánh mắt khó hiểu.
Thời Sênh bước vào trong mấy bước, vội vàng kéo tay hắn, nhìn lên nhìn xuống, “Anh không sao chứ?”
Tây Ẩn mím môi lắc đâu.
“Hắn chết rồi.
”
Thời Sênh nhìn người trên đất, hắn nằm xõng xoài trên đất, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ lừ.
Cô nhớ người này, thường xuyên gắn cái mác là fan ruột của cô, rồi dẫn đám đàn em đi ức hϊếp những nam sinh thích cô trong trường.
Thậm chí còn suýt khiến người khác mất mạng, nhưng nhà hắn có tiền lại có thế lực, nên người trong trường đều sợ hắn.
“Anh không sao là tốt rồi.
” Thời Sênh thu lại ánh nhìn, giúp hắn chỉnh đốn lại trang phục.
Tây Ẩn cụp mắt nhìn cô.
Dường như cô chẳng để tâm đến thứ gì.
Ngoài hắn.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng coi báo động của cảnh sát, ánh mắt Thời Sênh dừng lại, nhìn về phía người ở góc tường.
Đám người đó vô cùng kinh sợ, lúc ánh mắt Thời Sênh quét qua một lượt, chúng lập tức run rẩy giải thích, “Không phải chúng tôi báo cảnh sát.
”
“Không phải tôi, tôi cũng không báo.
”
“Không phải tôi.
”
Cả đám đều nói không báo cảnh sát, nhưng bây giờ cảnh sát đã đến rồi.
Thời Sênh ghé mắt nhìn qua cửa sổ, được lắm, đã bao vậy trường học.
Người báo cảnh sát nói ở đây có người muốn làm nổ tung trường học?
Còi cảnh sát không ngừng vang lên, trong trường học vẫn còn vài học sinh, nghe thấy tiếng động liên ồ ạt chạy ra ngoài.
“Người bên trong nghe rõ, anh đã bị bao vậy.
”
“Không được làm hại con tin, có yêu cầu gì anh có thể nói với chúng tôi.
”
“Chúng tôi có thể giúp anh, nhất định không được làm hại con tin.
”
Một loạt những câu nói trên truyền khắp trong trường.
Sắc mặt Thời Sênh không hề thay đổi, ung dung chậm rãi chỉnh đốn lại quần áo cho Tây Ẩn.
Tây Ẩn nắm lấy tay cô, “Chuyện này không liên quan tới cô, cô đi đi.
”
Cảnh sát đã đến, mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, cô nhoẻn miệng cười, “Anh đang quan tâm em sao?”
Tây Ẩn bỏ cô ra, “Tôi chỉ nói sự thật thôi.
”
Hăn không quan tâm cô.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan tới cô, không nhất thiết phải lôi cô vào.
“Nếu đã không quan tâm đến em, thì em đi hay không cũng không có gì khác biệt đối với anh.
” Thời Sênh vênh mặt.
“Di Nại.
” Ngữ khí của Tây Ẩn như nặng hơn.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên có chút mờ ám là lạ.
Không cần biết những tiếng ồn ào bên ngoài.
Cả thế giới bỗng như tĩnh lặng lại.
…
Đỗ Tuyệt nhanh chóng dẫn theo người tới, trước tiên là nói chuyện với cảnh sát, cảnh sát mặc dù thấy lạ, nhưng là mệnh lệnh của cấp trên, nên chỉ có thể để họ vào.
Đỗ Tuyệt đi nhanh vào phòng học, nhìn thấy người trong phòng, đồng tử hắn như co rút lại.
“Tây Ẩn…” Sao hắn lại ở đây.
Lúc này chẳng phải hắn đang ngủ say sao?
Hắn chưa từng gặp Tây Ẩn, nhưng trong bút ký còn lưu giữ lại của Đỗ gia có ảnh của hắn, dựa theo trí nhớ, hắn ít nhất còn 100 năm nữa mới tỉnh.
Tại sao bây giờ lại ở đây?
Tây Ẩn di chuyển ánh mắt từ Thời Sênh sang nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, ánh mắt long lanh sắc vàng.
“Người nhà họ Tuyệt?”
“Đúng.
” Đỗ Tuyệt cứng đầu trả lời.
Đỗ Tuyệt nhìn Thời Sênh đứng cạnh Tây Ẩn,