Nói chuyện với Khắc Nhĩ một hồi, Thời Sênh xác định Khắc Nhĩ quả thực coi Di Nại là con mình, điều đó khiến thái độ của cô cũng lễ phép, nhu thuận hơn.
“Có kẻ mạo danh con?” Nghe thấy nguyên nhân Thời Sênh bị chặn lại ở phía ngoài, khuôn mặt Khắc Nhĩ bỗng trở nên khó coi.
“Kẻ nào to gan vậy? Dám mạo danh con! Cha sẽ phái người đi điều tra!”
“Cha nuôi không cần lo lắng, con tự xử lý được!”
“Sao thế được!” Khắc Nhĩ có vẻ bực bội.
“Cha nuôi, cha phải tin con.” Thời Sênh nhìn Khắc Nhĩ, “Con lớn rồi mà!”
Khắc Nhĩ thoáng ngẩn người, sau đó bật cười to: “Được, tùy con, có chuyện gì đã có cha nuôi chống lưng.”
Thời Sênh cười, vài giây sau mới nói: “Dạo này cha nuôi nên cẩn thận chút.”
“Hả?”
“Con cũng không chắc, nhưng con nghĩ có kẻ ngầm động chân động tay, cẩn tắc vô áy náy thôi ạ.”
Khắc Nhĩ khẽ gật đầu, thần sắc hơi trầm xuống, “Chuyện bầu chọn vua mới, con cũng nghe qua rồi sao?”
Thấy Thời Sênh gật đầu, Khắc Nhĩ nói tiếp: “Những người đã xế tuổi như ta không tham gia nữa, vua mới dành cho thế hệ trẻ.
Con là Huyết Tộc thuần chủng, trong tay cũng nắm phiếu bầu quan trọng, nếu có kẻ biết con quay về, nhất định sẽ tìm đến, cho nên những ngày này con hãy cứ ở trong thành cổ, nếu có chuyện gì thì nói Thụy Y đi làm cho con!”
Ánh mắt Khắc Nhĩ nhìn Thời Sênh hơi tiếc nuối, nếu cha mẹ cô còn sống, chắc hẳn cô sẽ có cơ hội tham dự lần tuyển chọn vua mới này.
Nhưng một khi không có người thân, thì dù có lên ngôi, cũng sẽ không cai trị được bao lâu.
“Thụy Y có tham gia không ạ?” Thời Sênh không chú ý đến Khắc Nhĩ, kín đáo chuyển chủ đề.
“Không.” Khắc Nhĩ bước ra sau chiếc bàn làm việc, cảm thán: “Vương vị đâu dễ mà ngồi được!”
Đương nhiên là không dễ để ngồi vào vương vị rồi.
Thời Sênh và Khắc Nhĩ tiếp tục nói với nhau vài câu việc nhà rồi ra khỏi thư phòng, trở về phòng mình.
Thời Sênh vừa bước vào phòng đã hết hồn với mớ quần áo hỗn độn trong phòng.
Cái gì thế này?
“Điện hạ, người về rồi à?” Người hầu đang dọn lại quần áo, thấy cô đi vào liền ngẩng đầu chào Thời Sênh.
“Những thứ này…” Thời Sênh thắc mắc.
Người hầu cười, đáp: “Số quần áo đó là Thụy Y Điện hạ sai chúng thần mang qua.
Khi Điện hạ không ở đây, tháng nào Thụy Y Điện hạ cũng chuẩn bị quần áo cho người, loại nào cũng có.”
Thời Sênh: “…” Cái tên cuồng thay quần áo này.
Phòng của cô giờ gần như chẳng còn chỗ đặt chân nữa rồi.
“Đừng xếp nữa, mang hết ra ngoài, chuẩn bị cho ta vài bộ giống như bộ ta đang mặc trên người là được!”
Cô thèm vào mặc cái kiểu váy công chúa viền ren hồng phấn đó, đánh nhau vướng víu lắm.
Người hầu ấy cũng chẳng hỏi nhiều, sai người mang đống quần áo đó ra ngoài nhưng chỉ để phòng kế bên chứ cũng không mang đi.
Thời Sênh ngoái cổ ngó vào, lập tức rụt lại ngay.
Bạn có thể tưởng tượng ra cả một căn phòng ngập tràn quần áo không? Số quần áo này mà để bán online, chắc bán cả mấy năm mới hết quá!
…
Thịnh yến của Huyết Tộc là vào một tháng sau, những ngày này là thời gian để Huyết Liệp và Huyết Tộc ở các nơi hội tụ về.
Thụy Y vốn là con trai trưởng của Thân Vương, phụ trách sự an toàn của thịnh yến nên thời gian ở trong thành cổ rất ít.
Điều này lại khiến Thời Sênh thấy nhẹ nhõm đi ít nhiều, vì nếu tên ấy mà ở lại thành cổ, chắc hẳn cô sẽ bị tra tấn tới chết mất.
Thời Sênh trốn trong thành cổ mấy ngày liền, chẳng đi đâu cả.
Hôm nay, vừa thức dậy, cô đã phát hiện người hầu trong thành cổ đột nhiên ai cũng tất bật hơn hẳn.
“Các người đang làm gì thế?” Thời Sênh đi xuống cầu thang, thuận miệng hỏi.
“Hôm nay có khách tới thăm, Thân Vương sai chúng thần chuẩn bị.”
“Khách? Ai thế?”
“Không biết nữa.” Người hầu lắc đầu.
Thời Sênh dạo bước ra bên ngoài thành cổ, đúng lúc Khắc Nhĩ từ bên ngoài đi vào.
“Cha nuôi, người có khách tới thăm!” Thời Sênh ngoan ngoãn chào ông.
Mặt Khắc Nhĩ hơi lạnh lùng, nhìn thấy Thời Sênh cũng không khá hơn chút nào, hừ lạnh nói: “Con nói có người mạo nhận con, hôm nay có người tới rồi.”
Thời Sênh chớp mắt, lập tức hiểu ý Khắc Nhĩ muốn nói gì.
Cô gái mạo nhận cô sắp đến, chỉ là…
“Cha nuôi đừng giận, để xem cô ta tính làm gì.”
Khắc Nhĩ xoa đầu Thời Sênh.
Cô con gái cưng mà ông nuôi bao nhiêu năm nay,