[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

295: Tường Vi Máu 21


trước sau


Nói chuyện với Khắc Nhĩ một hồi, Thời Sênh xác định Khắc Nhĩ quả thực coi Di Nại là con mình, điều đó khiến thái độ của cô cũng lễ phép, nhu thuận hơn.
“Có kẻ mạo danh con?” Nghe thấy nguyên nhân Thời Sênh bị chặn lại ở phía ngoài, khuôn mặt Khắc Nhĩ bỗng trở nên khó coi.

“Kẻ nào to gan vậy? Dám mạo danh con! Cha sẽ phái người đi điều tra!”
“Cha nuôi không cần lo lắng, con tự xử lý được!”
“Sao thế được!” Khắc Nhĩ có vẻ bực bội.
“Cha nuôi, cha phải tin con.” Thời Sênh nhìn Khắc Nhĩ, “Con lớn rồi mà!”
Khắc Nhĩ thoáng ngẩn người, sau đó bật cười to: “Được, tùy con, có chuyện gì đã có cha nuôi chống lưng.”
Thời Sênh cười, vài giây sau mới nói: “Dạo này cha nuôi nên cẩn thận chút.”
“Hả?”
“Con cũng không chắc, nhưng con nghĩ có kẻ ngầm động chân động tay, cẩn tắc vô áy náy thôi ạ.”
Khắc Nhĩ khẽ gật đầu, thần sắc hơi trầm xuống, “Chuyện bầu chọn vua mới, con cũng nghe qua rồi sao?”
Thấy Thời Sênh gật đầu, Khắc Nhĩ nói tiếp: “Những người đã xế tuổi như ta không tham gia nữa, vua mới dành cho thế hệ trẻ.

Con là Huyết Tộc thuần chủng, trong tay cũng nắm phiếu bầu quan trọng, nếu có kẻ biết con quay về, nhất định sẽ tìm đến, cho nên những ngày này con hãy cứ ở trong thành cổ, nếu có chuyện gì thì nói Thụy Y đi làm cho con!”
Ánh mắt Khắc Nhĩ nhìn Thời Sênh hơi tiếc nuối, nếu cha mẹ cô còn sống, chắc hẳn cô sẽ có cơ hội tham dự lần tuyển chọn vua mới này.
Nhưng một khi không có người thân, thì dù có lên ngôi, cũng sẽ không cai trị được bao lâu.
“Thụy Y có tham gia không ạ?” Thời Sênh không chú ý đến Khắc Nhĩ, kín đáo chuyển chủ đề.
“Không.” Khắc Nhĩ bước ra sau chiếc bàn làm việc, cảm thán: “Vương vị đâu dễ mà ngồi được!”
Đương nhiên là không dễ để ngồi vào vương vị rồi.


Thời Sênh và Khắc Nhĩ tiếp tục nói với nhau vài câu việc nhà rồi ra khỏi thư phòng, trở về phòng mình.

Thời Sênh vừa bước vào phòng đã hết hồn với mớ quần áo hỗn độn trong phòng.
Cái gì thế này?
“Điện hạ, người về rồi à?” Người hầu đang dọn lại quần áo, thấy cô đi vào liền ngẩng đầu chào Thời Sênh.
“Những thứ này…” Thời Sênh thắc mắc.
Người hầu cười, đáp: “Số quần áo đó là Thụy Y Điện hạ sai chúng thần mang qua.

Khi Điện hạ không ở đây, tháng nào Thụy Y Điện hạ cũng chuẩn bị quần áo cho người, loại nào cũng có.”
Thời Sênh: “…” Cái tên cuồng thay quần áo này.
Phòng của cô giờ gần như chẳng còn chỗ đặt chân nữa rồi.

“Đừng xếp nữa, mang hết ra ngoài, chuẩn bị cho ta vài bộ giống như bộ ta đang mặc trên người là được!”
Cô thèm vào mặc cái kiểu váy công chúa viền ren hồng phấn đó, đánh nhau vướng víu lắm.

Người hầu ấy cũng chẳng hỏi nhiều, sai người mang đống quần áo đó ra ngoài nhưng chỉ để phòng kế bên chứ cũng không mang đi.
Thời Sênh ngoái cổ ngó vào, lập tức rụt lại ngay.

Bạn có thể tưởng tượng ra cả một căn phòng ngập tràn quần áo không? Số quần áo này mà để bán online, chắc bán cả mấy năm mới hết quá!

Thịnh yến của Huyết Tộc là vào một tháng sau, những ngày này là thời gian để Huyết Liệp và Huyết Tộc ở các nơi hội tụ về.
Thụy Y vốn là con trai trưởng của Thân Vương, phụ trách sự an toàn của thịnh yến nên thời gian ở trong thành cổ rất ít.

Điều này lại khiến Thời Sênh thấy nhẹ nhõm đi ít nhiều, vì nếu tên ấy mà ở lại thành cổ, chắc hẳn cô sẽ bị tra tấn tới chết mất.
Thời Sênh trốn trong thành cổ mấy ngày liền, chẳng đi đâu cả.

Hôm nay, vừa thức dậy, cô đã phát hiện người hầu trong thành cổ đột nhiên ai cũng tất bật hơn hẳn.
“Các người đang làm gì thế?” Thời Sênh đi xuống cầu thang, thuận miệng hỏi.
“Hôm nay có khách tới thăm, Thân Vương sai chúng thần chuẩn bị.”
“Khách? Ai thế?”
“Không biết nữa.” Người hầu lắc đầu.
Thời Sênh dạo bước ra bên ngoài thành cổ, đúng lúc Khắc Nhĩ từ bên ngoài đi vào.
“Cha nuôi, người có khách tới thăm!” Thời Sênh ngoan ngoãn chào ông.
Mặt Khắc Nhĩ hơi lạnh lùng, nhìn thấy Thời Sênh cũng không khá hơn chút nào, hừ lạnh nói: “Con nói có người mạo nhận con, hôm nay có người tới rồi.”
Thời Sênh chớp mắt, lập tức hiểu ý Khắc Nhĩ muốn nói gì.

Cô gái mạo nhận cô sắp đến, chỉ là…
“Cha nuôi đừng giận, để xem cô ta tính làm gì.”
Khắc Nhĩ xoa đầu Thời Sênh.

Cô con gái cưng mà ông nuôi bao nhiêu năm nay,

không lẽ không nhận ra đâu là thật, đâu là giả…
Đến trưa, quả nhiên có xe chạy vào.

Do Khắc Nhĩ có dặn người hầu không được xuất hiện nhiều trong thành cổ, chỉ giữ lại một vài người khá bình tĩnh, thận trọng, cho nên tất cả những cô người hầu đáng yêu, tính cách có vẻ hoạt bát đều tập trung vào phòng của Thời Sênh.
“Wa, quả thật nhìn giống y Điện hạ luôn!”
“Điện hạ, người nghĩ cô ta định làm gì?”
“Điện hạ là Huyết Tộc thuần chủng, trên tay có chiếc nhẫn đại diện cho thân phận, chiếc nhẫn đó không thể nào sao chép, chút nữa để xem cô ta nói sao.”
Người nào người nấy bình luận sôi nổi, mỗi người một câu.
Thời Sênh đứng tựa vào cửa sổ, người dưới kia đã bước vào trong thành cổ.
Cô gái đó ăn mặc tựa tựa Thời Sênh, người bình thường nhìn cũng khó mà phân biệt được.
“Điện hạ, nhanh lên! Chúng ta nhìn lén một chút!” Đám hầu nữ mở cửa, giơ tay gọi Thời Sênh.
“Có gì hay mà nhìn? Ta đứng ngay đây, các em nhìn chưa đủ sao?” Thời Sênh nhướng mày, khóe môi nở nụ cười đầy tà khí.
Đám hầu gái lấy tay che miệng, cười khúc khích: “Điện hạ, bệnh tự sướng của ngài cũng cao gần bằng Thụy Y Điện hạ rồi đó!”
“Không lẽ ta không đẹp à?”
“Đẹp! Đẹp! Điện hạ là đẹp nhất!” Đám hầu nữ đồng thanh.

Thực ra, đối với họ, Điện hạ của họ quả thực là đẹp nhất!
Thời Sênh cuối cùng cũng không từ chối được đám hầu gái sống mấy trăm tuổi mà còn tò mò hơn cả con nít mới sinh đó, bị cả đám lôi kéo ra ngắm “hàng giả” với họ.
Khắc Nhĩ đang đứng đón khách ở phòng khách thành cổ, bọn Thời Sênh chỉ cần đứng ở góc trên lầu hai là có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên dưới.
Khắc Nhĩ ngồi ở chiếc ghế dành cho chủ nhà, mặt lạnh tanh nhìn cô gái đang đứng đối diện.
Đôi tay đặt trên đùi của Lăng Hương hơi siết chặt lại, thận trọng lên tiếng: “Cha nuôi…”

“Rầm!” Khắc Nhĩ đập mạnh lên mặt bàn, nổi giận: “Con còn biết đường quay về?”
Lăng Hương khẽ rùng mình, không phải nói Khắc Nhĩ Thân Vương rất yêu thương Di Nại sao? Tình huống này là sao?
Không lẽ ông ấy nổi giận vì Di Nại rời Huyết Tộc?
Lăng Hương trấn tĩnh lại, cúi đầu, áy náy nói: “Cha nuôi, con gái bất hiếu, xin cha đừng giận!”
Khắc Nhĩ làm mặt lạnh lùng, nói: “Con biết con đào hôn, đã làm cho nhà chúng ta chịu tổn thất ra sao không?”
“Đào hôn?”
Là sao? Hoàn toàn không hiểu gì cả? Chủ nhân chưa từng nói đến chuyện này.
Nhưng Khắc Nhĩ không thể nào nói xàm được? Không lẽ chuyện này được xử lý ngầm, nên người ngoài không biết được?
Cũng có thể, Di Nại dù gì cũng là con nuôi, chứ không phải do Khắc Nhĩ sinh ra.
Lăng Hương tự trấn tĩnh mình, cho rằng mình đã biết được chân tướng…
Mục đích cô ta đến đây là để lấy sự tín nhiệm của Khắc Nhĩ, nếu không trả lời, ắt sẽ khiến Khắc Nhĩ nghi ngờ, nên Lăng Hương chỉ có thể cắn răng đáp bừa: “Cha nuôi, con biết con có lỗi với người, nhưng chuyện này ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của con, dù gì đi nữa, con cũng phải cố…”
Mặt Khắc Nhĩ càng trở nên lạnh hơn.

Đám người ở trên lầu thì phải cố nhịn cười.

Thân Vương đúng là biết cách bẫy người ta! Điện hạ làm gì có hôn ước nào.
Theo ý của Thân Vương và Thụy Y Điện hạ, họ chỉ mong cả đời Điện hạ ở trong thành cổ này mà thôi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện