Thời Sênh chẳng hỏi Tây Ẩn vì sao không từ mà biệt, bởi có những chuyện không nên hỏi thì hơn.
Cho dù đã xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần hắn ở bên, là đủ rồi.
Lúc Thời Sênh và Tây Ẩn trở về, bên ngoài thành cổ có người đang chờ, thấy Thời Sênh quay về liền tiến đến.
“Điện hạ, Thân Vương nói người nên qua chỗ Thụy Y Điện hạ tá túc một thời gian ạ!” Rồi người hầu ấy đưa cho Thời Sênh một chùm chìa khoá.
Thời Sênh gật đầu, “Cha nuôi có thể xử lí ổn thoả chứ?”
Chắc hẳn Khắc Nhĩ định moi thông tin gì đó từ miệng cô ta?
“Yên tâm đi ạ, Thân Vương có chuyện gì mà không xử lí ổn thoả đâu!” Người hầu kia tỏ vẻ tôn sùng, đồng thời dòm dòm Tây Ẩn đứng kế bên, lập tức hít một hơi lạnh… “Điện hạ, Thân Vương nói người qua tới chỗ Thụy Y Điện hạ thì gọi điện thoại cho ngài ấy!”
“Ừ, ta biết rồi, ngươi trở về đi!”
Người hầu kia bước qua một bên, cung tiễn xe của Thời Sênh rời đi.
Thụy Y có nơi ở riêng, nhưng không phải là thành cổ mà là một dạng biệt thự nhỏ.
Thụy Y không có ở đây, nên Thời Sênh bước thẳng vào trong.
“Anh muốn ở đây với em sao?” Thời Sênh nhìn Tây Ẩn đang thay giày, hỏi như đang cười.
Vành tai Tây Ẩn đỏ ửng, nhưng sắc mặt không thay đổi, “Ừ.”
“Không sợ em làm gì anh sao?” Cô áp sát Tây Ẩn, ngọt ngào hỏi.
Tây Ẩn thoáng ngưng lại chút, ngẩng đầu nhìn cô, chân thành đáp: “Em vui là tôi vui”.
Nếu điều đó khiến cô vui, thì hắn cũng sẵn lòng.
Thời Sênh đứng thẳng người, véo má hắn: “Học được cách tán tỉnh người ta rồi đấy.”
Tây Ẩn mặc cô cứ véo má mình, miệng nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh, đong đầy yêu thương.
“Em đi gọi điện cho cha nuôi, anh lên chọn phòng đi, phòng có cửa màu đỏ là phòng của Thụy Y.”
Tây Ẩn nghe lời, đi lên tầng.
Còn Thời Sênh ở lại phòng khách tìm điện thoại, gọi qua số thư phòng của Khắc Nhĩ.
Khắc Nhĩ dường như cũng đang chờ điện thoại của Thời Sênh, vừa nghe tiếng chuông liền bắt máy.
Vừa bắt máy đã xổ một tràng: “Con ranh con, sao con quen được với Tây Ẩn đại nhân?”
Thời Sênh đưa điện thoại ra xa một chút.
Nói to thế…
“Cha nuôi, người bình tĩnh…”
Thời Sênh chậm rãi bịa ra một câu chuyện, để xoa dịu Khắc Nhĩ.
Cũng không biết là Khắc Nhĩ có tin thật không, hay chỉ là giả vờ, “Con đang ở cùng với Tây Ẩn đại nhân sao?”
“Dạ, con thích anh ấy, nên đương nhiên ở cùng anh ấy, cha nuôi sẽ không chia lìa chúng con chứ?”
“Giá cha nuôi con có đủ gan để chia cắt hai đứa thì tốt quá! Con nhóc này, con vớ bở rồi, sau này nhớ mà vơ vét nhiều về cho gia đình nhé!”
Thời Sênh: “…” Này này, có gì đó sai sai nhỉ!
Có ai lại đi xui con đi vơ vét một cách quang minh chính đại như vậy không?
Không đúng, cô còn không biết thân phận của Tây Ẩn là gì, làm sao mà vơ với vét được?
“Chuyện trong nhà con khỏi cần lo, cha có thể tự nghĩ cách moi tin được.
Con cứ tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm với Tây Ẩn đại nhân, nếu được thì làm đứa con luôn đi!”
“Thôi, cha không làm phiền hai đứa nữa, cha cũng sẽ không để Thụy Y về bên đó đâu.”
“Tút tút tút tút tút…”
Thời Sênh ngớ người nhìn điện thoại đã bị gác máy: “…”
Cha nuôi, cha đang bán con gái sao? Nhưng vậy là vô đạo đức đó.
Nhưng… cô thích! Thời Sênh hớn hở đặt điện thoại xuống.
Tối.
Quản gia thành cổ mang đến toàn là đồ dùng cho nam, rõ ràng là chuẩn bị cho Tây Ẩn.
“Điện hạ cố lên!” Trước khi đi, quản gia còn ngoái lại, động viên Thời Sênh.
Người gì đâu…
Thời Sênh ôm mớ quần áo lên lầu, Tây Ẩn đang nằm đọc sách, nên cô đành tự mình treo đồ lên giá, “Anh mặc quần áo này được không? Nếu không, em sai người ra ngoài đặt!”
Tây Ẩn bỏ sách xuống, có chút bối rối, “Lúc đầu quả thực tôi định làm khó em một chút”.
Thời Sênh nhìn anh, ân cần: “Anh nên có được những thứ tốt nhất.”
Tây Ẩn: “…” Cách suy nghĩ của nàng dâu nhà hắn không giống với hắn.
“Cô gái hôm nay…” Tây Ẩn bước đến bên Thời Sênh, nhìn cô treo từng chiếc áo, chiếc quần vào tủ…
“Sao?”
“Cô ta mạo danh em, sao em còn để cô ta diễn trò lâu vậy?” Theo tính khí của Thời Sênh, lẽ ra phải lôi cô ả ra