“Anh giơ tay ra ngoài làm gì?” Thời Sênh kéo tay Tây Ẩn vào, đồng thời đóng cửa kính lên.
Tây Ẩn nắm lấy tay cô, cười cười.
Thời Sênh cũng chẳng thu tay lại, một tay lái xe, mắt nhìn qua bên đường.
Vừa rồi, cô cũng nhìn thấy… cánh đồng hoa kia đột nhiên như cuộn lên.
Nhưng Tây Ẩn không nói, cô cũng không định hỏi, vì dù gì thì chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô.
Thời Sênh dừng xe ở nơi chẳng có ai, Tây Ẩn đột ngột nhào tới hôn vào môi cô một cái.
Nhẹ nhàng âu yếm một chút, anh mới thấp giọng hỏi: “Rõ ràng là em cũng nhìn thấy, sao em không hỏi gì?”
Thời Sênh chống tay lên ngực anh, trốn về sau, “Anh có muốn kể cho em nghe không?”
“Nếu em muốn biết, anh sẽ kể em nghe!” Tây Ẩn chăm chú nhìn cô.
Thời Sênh chớp mắt, trong đồng tử phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của hắn, ánh mắt Tây Ẩn hơi tối đi, lại một lần nữa phủ lên môi cô.
Khi Tây Ẩn buông Thời Sênh, khuôn mặt cô ửng đỏ, sao kĩ năng hôn của tên này bỗng nhiên trở nên lợi hại thế nhỉ?
Suýt nữa không kìm chế được.
“Nơi ấy… Đã có rất nhiều người trong Huyết Tộc phải bỏ mạng.” Giọng Tây Ẩn nhẹ nhàng, nếu như không phải vì trong xe quá yên ắng, thì cô cũng chẳng thể nào nghe thấy được.
Cô quay đầu nhìn Tây Ẩn, Tây Ẩn đang nhìn cô, miệng nở một nụ cười nhẹ.
Nụ cười ấy không hề ấm áp, mà mang một chút gì đó cổ quái.
“Do anh gϊếŧ!” Đôi môi anh mấp máy.
Thời Sênh trân trân nhìn Tây Ẩn, trong lòng thấy giận dữ.
Anh vẫn đang thử lòng cô sao?
Tên thiểu năng này!
Thở dài vài hơi, cô mới có thể hạ hoả, nhếch mép: “Em chẳng quan tâm anh đã làm những gì, anh muốn gì.
Cho dù bây giờ anh có gϊếŧ cả Huyết Tộc, em cũng đứng về phía anh, anh hiểu không?”
Tây Ẩn bắt đầu buông lỏng bàn tay đang siết chặt, khuôn mặt dần tươi tỉnh hơn.
Hắn mò mò cổ tay, Thời Sênh nhìn thấy một sợi dây chuyền đỏ xuất hiện trong tay hắn.
Hắn cầm lấy tay Thời Sênh và buộc lên cho cô.
“Cái này…”
Nếu cô nhớ không nhầm, cô từng thấy sợi dây ấy trong bức tranh của Di Nại.
Cậu bé đó là hắn sao?
Bức tranh đó từ đâu mà Di Nại có?
“Chỉ là một sợi dây thường, nhưng là sợi dây gia truyền của gia tộc anh, nó tượng trưng cho thân phận của em.” Tây Ẩn thấp giọng giải thích, “Thân phận là vợ của Tây Ẩn.”
Tây Ẩn ngước đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, “Đây là sự lựa chọn của em, Di Nại, em hết cơ hội quay đầu rồi!”
Thời Sênh hé môi cười, véo má hắn, nói đầy vẻ xấu xa: “Ai mà thèm quay đầu, em chỉ mong chúng ta đồng sinh, đồng tử!”
Tây Ẩn như bắt được ý, liền phụ hoạ: “Là người phụ nữ của anh, thì nên có giác ngộ như vậy, anh sống thì em không thể chết, anh chết thì em không thể sống.”
Thời Sênh chau mày, so với hắn, cô thấy mình hơi ích kỉ một chút, người không vì mình, trời tru đất diệt, huống chi, đó lại là người mà cô thích.
Bây giờ thì… mặc kệ hết, dù gì cô cũng sẽ tìm thấy hắn.
Nhưng… cái tên này chẳng cầu hôn gì, thế này mà coi như là cưới rồi á?
Đừng có mơ!
Sợi dây đó đeo lên tay Tây Ẩn thì biến mất, nhưng đeo lên tay Thời Sênh thì không.
Thời Sênh ngồi ở ghế lái, lắc lắc cổ tay, chăm chú nhìn viên đá sáng lóng lánh kia dao động.
Tây Ẩn buồn cười nhìn hành động ấu trĩ của cô.
“Bức tranh ấy… ” Thời Sênh buông tay, quay người, mặt có vẻ hơi nghi hoặc.
“Là mẹ anh vẽ.” Tây Ẩn tiếp lời một cách tự nhiên.
“Đó chỉ là một nửa, còn một nửa nữa, chừng nào có thời gian, anh dẫn em đi xem.”
Hắn kéo cô từ phía vô-lăng về phía mình, ngón tay xoa xoa sợi dây hồng trên cổ tay cô, gác cằm lên trán cô, “Anh chưa bao giờ nhìn thấy bức tranh hoàn chỉnh nào, mẹ anh nói, chờ ngày nào đó anh tìm thấy người giữ một nửa còn lại, người đó sẽ mang lại hi vọng cho anh.”
“Nhưng… khoảng cách tuổi tác của chúng ta khá lớn.” Thời Sênh ngơ ngác, mẹ của Tây Ẩn… là từ đời thuở nào rồi.
Làm sao bà dám khẳng định nửa bức tranh còn lại trong tay của một cô gái? Lỡ trong tay một… thằng nào đó thì sao?
Tây Ẩn nắm chặt tay Thời Sênh, không nói gì.
Điều quan trọng là… chẳng phải họ đã gặp nhau rồi sao?
Hai người cứ dây dưa trong xe, mãi đến khi màn đêm sắp buông, Thời Sênh mới nhớ đến chuyện quan trọng.
“Ôi, lo mê sắc đẹp làm lỡ chuyện mất rồi!” Thời Sênh xoa đầu Tây Ẩn.
Một lọn tóc của Tây Ẩn