Sau khi Tả Liệt rời đi, Thời Sênh lập tức hỏi Tây Ẩn, “Vừa rồi anh muốn nói gì?”
Vành tai Tây Ẩn đỏ lên, ánh mắt dao động, “Trở về nói.”
Mặc kệ Thời Sênh hỏi thế nào Tây Ẩn cũng không trả lời, Thời Sênh mang vẻ mặt mệt mỏi lái xe về biệt thự.
Gió đêm mang theo mùi hoa nồng đậm, tiến vào cửa sổ xe, lướt qua mặt Thời Sênh, cả xe đều là mùi hoa.
Thời Sênh một tay lái xe, một tay chống cằm, không biết đang nghĩ gì.
“Có người theo dõi chúng ta.” Tây Ẩn đột nhiên lên tiếng.
Thời Sênh hạ mắt, buông tay, nhìn vào gương chiếu hậu.
Bóng đen lay động trên đường nhỏ, rất xa có một chiếc xe, chắc là sợ họ biết nên không dám bật đèn xe.
Nhưng lúc này, chiếc xe phía sau bỗng nhiên tăng tốc, dáng vẻ như muốn đâm vào.
Trong bụi hoa bốn phía có bóng đen lao ra.
“Có người tới tặng đầu người à.” Thời Sênh dừng xe lại, quay đầu nói với Tây Ẩn, “Xuống xe rồi đứng xa một chút, đừng để dính máu.”
Tây Ẩn: “…” Sao cứ cảm thấy lời này không thích hợp nhỉ?
Hai người nhanh chóng xuống xe, sau đó tách sang hai bên.
Vài giây sau, một chiếc xe từ phía sau lao đến đâm vào xe bọn họ, “rầm” một cái, âm thanh rất lớn, hai chiếc xe đồng thời nổ mạnh, tia lửa bắn tung tóe, làm cho bốn phía rực sáng.
Cùng lúc đó, một vài bóng đen chạy vụt qua Thời Sênh.
Thời Sênh vung một nhát kiếm, bóng đen chạy nhanh nhất liền ngã nhào xuống đất, những tên còn lại hơi sững lại.
Thời Sênh sẽ không ngốc đến mức chờ cho bọn chúng phản công lại, mà dùng thanh kiếm như lưỡi dao tử thần của mình, nhanh chóng thu hoạch đầu của những bóng đen kia.
Bóng đen cuối cùng ngã xuống, rồi hóa thành tro bụi.
Huyết Tộc…
Đúng là ngu ngốc, phái đến mấy người như vậy mà cũng muốn đối phó bản cô nương, khinh người quá rồi đó.
Thời Sênh nhảy qua bụi hoa tường vi sang đường cái.
Tây Ẩn đứng ở nơi ánh lửa không rọi đến được, thần sắc thản nhiên nhìn hai chiếc xe đang cháy hừng hực.
“Xem ra chúng ta chỉ có thể đi bộ về.” Giọng nói của Thời Sênh vang lên bên cạnh.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh lửa ngày càng lớn, làm cho Thời Sênh nhìn thấy kim quang chợt lóe trong mắt hắn, sáng lấp lánh.
Hắn nắm tay Thời Sênh, “Ngày mai anh tặng em một món quà.”
“Quà gì? Em chỉ thích anh, anh đóng gói mình gửi đến cho em là được rồi.”
“Con gái thì phải rụt rè.”
“Rụt rè sẽ có cơm ăn sao, hơn nữa em muốn người yêu của mình thì có gì sai.”
Tây Ẩn khẽ cười, bóng hai người đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
Trở lại biệt thự, Tây Ẩn đi tắm rửa, Thời Sênh ôm máy tính gõ lách cách.
Lúc Tây Ẩn đi ra, Thời Sênh đã đăng chương mới nhất lên.
Đừng hỏi cô ở Huyết Tộc làm sao vào mạng.
Huyết Tộc thời nay nếu không có mạng mới là lạ.
“Đi tắm rửa.” Tây Ẩn lấy quần áo ngủ trong tủ đưa cho Thời Sênh.
Thời Sênh khép mày tính, sờ soạng trên tay Tây Ẩn một chút, sau đó mới lấy quần áo đi tắm rửa.
Tây Ẩn vuốt mu bàn tay, cúi đầu cười cười, vén chăn lên nằm xuống.
Lúc Thời Sênh đi ra, Tây Ẩn như đã ngủ.
Thời Sênh thở dài.
Mệnh cô thật khổ.
Nhẹ nhàng đi đến bên giường, cô vừa nằm xuống, Tây Ẩn đã áp lại gần, cơ thể mang theo cảm giác mát lạnh dán vào người cô.
Thời Sênh sờ soạng một chút, ôi đệt, hắn không mặc quần áo.
Cảm xúc không tồi, lại sờ thêm hai cái.
Cô đang định sờ xuống dưới, Tây Ẩn đột nhiên xoay người đặt cô dưới thân, bất ngờ hôn cô.
Tây Ẩn đột nhiên chủ động như vậy, Thời Sênh không khách khí, suиɠ sướиɠ ăn sạch hắn.
Đại khái là lần đầu tiên, Tây Ẩn có chút mới lạ cùng căng thẳng, nhưng sau đó tốt hơn nhiều.
Bóng đêm yên tĩnh, đất màu xám bạc.
Ngày hôm sau lúc Tây Ẩn tỉnh đã là gần giữa trưa, hắn chống người ngồi dậy, trên giường không có ai, trên người cũng mặc quần áo đầy đủ.
Nghĩ đến chuyện tối qua, mặt Tây Ẩn nóng lên, ngồi một lát rồi rời giường, ngay sau đó Thời Sênh đi từ ngoài vào.
“Tỉnh rồi? Em còn tưởng anh phải ngủ đến chiều.” Thời Sênh đầy vẻ xuân phong đắc ý, “Lại đến một lần nữa không, anh giai.”
Tây Ẩn: “…”
Đùa giỡn hắn vui lắm sao?
Thời Sênh nhìn Tây Ẩn ngồi ngơ ngác trên giường, tóc tai lộn xộn, đáng yêu vô cùng.
“Thật muốn giấu anh đi.” Thời Sênh bước qua, nhào về phía hắn giày vò.
Tây Ẩn tùy cô