“Cũng không đúng, có thể là anh sợ chết, khi biết được cách này phải dùng mạng sống của anh để đổi, anh vẫn muốn cứu sống cô ấy chứ?”
Lời nói của Thời Sênh như một chiếc gai, đâm thẳng vào tim Tư Không Táp.
Cánh tay đỡ chiếc quan tài đột nhiên mất sức lực, chiếc quan tài lại ngã xuống đất, lần này ngay cả cái xác khô cũng bị ngã văng ra ngoài.
Cái xác bị chiếc quan tài dày nặng đập trúng, phần eo cũng vì thế mà bị vỡ nát đi.
Tư Không Táp ngơ ngác nhìn bộ hài cốt khô bị chiếc quan tài thủy tinh đè nát, cơ thể hắn chợt mất hết sức lực, cả người quỳ rạp xuống.
Sự đau đớn nóng rát dâng lên bờ môi, giống như có thứ gì đó đang ăn mòn máu thịt hắn, trái tim đột nhiên đau đớn dữ dội, cơn đau dần dần lan sang tứ chi.
Chuyện này là…
Thời Sênh đứng từ xa nhìn Tư Không Táp đột nhiên quỳ xuống, tính làm gì đây trời?
Chưa đánh mà đã quỳ xuống là sao?
“A!!!!!” Tư Không Táp bất ngờ ngẩng đầu hét lớn, cơ thể thối rửa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thời Sênh tỏ ra vô tội: “…” Tôi chưa làm gì hết nhé, là do hắn tự ngủm thôi đó.
“Hắn trúng phải Nước Thiên Thần, là một thứ lợi hại nhất mà Huyết Liệp dùng để đối phó với Huyết Tộc.” Không biết từ khi nào Tây Ẩn đã đứng bên cạn Thời Sênh, hắn thấp giọng giải thích.
Thời Sênh nhớ đến cảnh Ngải Duy hôn Tư Không Táp khi nãy, chuyện này thật là…
Báo ứng?
Nhưng tại sao Ngải Duy lại không bị gì?
“Lần trước anh cũng bị trúng cái này?” Thời Sênh nhìn cơ thể Tư Không Táp bị thối rửa với tốc độ cực nhanh, cô bình tĩnh hỏi.
“Ừ.”
Thời Sênh đột nhiên xoay người, khuôn mặt ngập tràn sự đau lòng, “Rất đau đúng không?”
“Không đau.” Tây Ẩn lắc đầu.
Lúc Tư Không Táp sử dụng thứ đó, chắc do hắn cũng sợ bị dính phải nên đã pha loãng ra, dẫn đến hiệu quả cũng không còn ghê gớm lắm.
Thời Sênh giơ tay sờ lên lưng Tây Ẩn, tối hôm đó cô mới chỉ đụng nhẹ một chút mà tay đã tê hết mấy ngày mới khỏi.
Lúc ấy anh phải chịu đựng nỗi đau như thế nào…
Tiếng kêu rên đau đớn của Tư Không Táp nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương trắng toát, sau đó bộ xương bị gió thổi qua hóa thành khói bụi, hòa vào trong mặt đất đầy máu kia.
Thời Sênh đi đến phía trước chiếc quan tài, nhìn vào bên trong.
Ngải Duy đã chết từ lâu, cái chết giống y hệt như Tư Không Táp.
Thời Sênh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nắm tay Tây Ẩn cùng xuống núi.
Sau khi họ đi, ngọn núi đó bắt đầu sụp xuống, tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi trong đất cát.
Trong gió đêm, vang lên những lời đối thoại sau.
“Chiếc quan tài lưu ly mất rồi, anh có tiếc không?”
“Vẫn còn em ở đây mà.”
…
Cuộc nội loạn của Huyết Tộc vốn vừa kết thúc lại nổi lên lần nữa.
Ngay vào lúc bọn họ đang đánh nhau tưng bừng, thì Thời Sênh đã phá vỡ kết giới của Huyết Tộc, khiến một số kẻ vốn không thể tự do ra vào Huyết Tộc cũng có thể ngang nhiên hành động.
Còn đánh đấm quái gì nữa chứ, thế giới phồn hoa bên ngoài đang đợi họ!
Thế là một lượng lớn Huyết Tộc tiến vào thế giới loài người.
Chuyện lần trước, Huyết Liệp chết không ít người, Huyết Tộc lại đột nhiên tiến vào thế giới loài người với quy mô lớn, làm bọn họ không kịp trở tay.
Cũng không biết tên khốn nào đã dạy cho Huyết Tộc những chiêu trò chính trị, bọn chúng sau khi cắn người sẽ biến người đó thành Huyết Tộc.
Huyết Tộc ngày càng bành trướng như virus, cho dù các quốc gia có tổ chức vây bắt thì chúng cũng sẽ xây dựng lại đội ngũ trong khoảng thời gian rất ngắn.
Trừ phi họ tiêu diệt hết toàn bộ loài người.
Dù bên ngoài có đang đánh nhau đến tưng bừng, thì vẫn còn một chỗ bình yên vui vẻ, đó chính là Học viện Tường Vi.
Tất cả Huyết Tộc đều tự giác né xa chỗ này ra.
Đùa à, Vua Huyết Tộc và Tây Ẩn đại nhân đang ở nơi đó, đâm đầu vào đó để tìm chết à!
Phương châm lần này là do Vua Huyết Tộc đặt ra, trước đây họ thấy Vua Huyết Tộc là một kẻ lười biếng.
Người ta lười biếng chỗ nào, người ta đang đang làm đại sự đó biết chưa!
Chiếm một Huyết Tộc nho nhỏ có gì hay ho, chiếm lĩnh cả loài người mới là lý tưởng vĩ đại.
Ban đầu loài người hoàn toàn không thể tiếp nhận việc này, tại sao loài ma cà rồng chỉ có trong truyền thuyết lại xuất hiện ở thế giới hiện thực này?
Hơn nữa bọn họ vừa đổ bộ vào lại gây nên cuộc chiến tranh quy mô lớn đến thế nữa!
Thế nhưng sau đó loài người không thể không thỏa hiệp.
Đây là thế giới thực tại, không phải là giấc mơ.
…
“Chị Di Nại, chị đang làm gì vậy?” Lương Cách nhìn thấy Thời Sênh xem điện thoại mà mặt mày cười tươi như nở hoa, cảm thấy tò mò nên ghé sát