“Thụy Y Điện hạ đi thong thả.
” Nữ hầu tiễn Thụy Y ra khỏi thư phòng.
Hắn vừa ngâng đầu lên chợt nhìn thấy một nữ sinh đứng ở phía xa, quần jeans, áo sơ mi, mái tóc xõa tự nhiên ở hai bên, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, chiếu lên người cô.
Có vẻ như cô không được vui, cơ thể lui về chỗ khoảng tối ở phía sau.
Khi cô ngẩng đầu, đúng lúc đụng vào tầm mắt của hắn.
“Thụy Y Điện hạ.
” Lương Cách bị Thụy Y nhìn đến giật mình, cúi đầu hành lễ.
Thụy Y nhăn mày, không nói gì, bước bước dài rời đi.
Trước mặt Thời Sênh, Thụy Y có thể không chú ý đến hình tượng của mình.
Nhưng ở bên ngoài, hắn vĩnh viễn là một quý công tử cao quý hơn người.
Sau khi Thụy Y rời đi, Lương Cách mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn và Thụy Tuyết quá giống nhau.
Cô vẫn chưa thở hết hơi, sau lưng chợt vang lên một giọng nói yếu ớt, “Cô sợ tôi lắm sao?”
Lương Cách giật mình ngã người vào trong vùng nắng, ánh sáng bao trùm khắp cơ thể cô.
Cô cúi đầu: “Thụy Y Điện hạ…”
Cô không sợ hắn, chỉ là… không thể tin được việc nam sinh có khuôn mặt giống như hắn đã chết rồi.
“Đi theo tôi.
”
“Hả?” Lương Cách ngẩng đầu, nhìn vào căn phòng Thụy Y mới bước ra lúc nãy.
Tại sao cô phải đi theo hắn?
“Tiểu công chúa giao cô cho tôi, sau này cô đi theo tôi.
” Khi Thụy Y nói câu này thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, “Đi theo tôi!”
Lương Cách xụ mặt, chị Di Nại đuổi cô đi sao?
“Nhanh lên!” Thụy Y đã đi đến lối rẽ góc cầu thang, vịn vào tay vịn, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Lương Cách thu tầm mắt về, không tình nguyện đi theo.
Nơi Thụy Y ở cách Thời Sênh không xa, bên trong không có một ai, lạnh lẽo trống trãi, Thụy Y cởϊ áσ khoác tiện tay vứt trên sô pha.
Hắn xoay người nhìn thấy Lương Cánh vẫn đang đứng ở cửa ra vào, chân mày nhăn lên, yên lặng lên lầu.
Khi trở lại, trên tay còn mang theo vài bộ quần áo.
“Sau này mặc gì do tôi quyết định, đã rõ chưa?”
Lương Cách: “…” Mặc gì không phải là quyền tự do của cô sao?
Lương Cách nhìn thấy sắc mặt không tốt của Thụy Y, mới lặng lẽ nuốt lại lời nói.
Kết quả là buổi tối Thụy Y phát hiện Lương Cách đã lén bỏ đi.
Lúc đầu hắn cũng không để ý, dù sao hắn chỉ hoàn thành việc tiểu công chúa giao phó, còn lại là do cô tự ý chạy, có thể trách hắn được sao?
Lương Cách chạy về bên Thời Sênh, rầu rĩ lên án: “Chị, sao chị lại bảo em đi theo Thụy Y Điện hạ?”
“Anh ấy biến đổi em, em theo anh ấy là chuyện rất bình thường mà.
” Thời Sênh vô tội nói.
“Nhưng…” Vẻ mặt Lương Cách rối rắm.
Thời Sênh nhìn Tây Ẩn sắc mặt không được tốt lắm đang ngồi ở phía xa, cô đứng dậy vỗ vai Lương Cách: “Thiếu nữ à, em ở đây sẽ làm phiền đến thế giới hai người của chị và Tây Ẩn đó.
”
Lương Cách lập tức nhìn về phía Tây Ẩn, thấy vẻ mặt Tây Ẩn rất khó chịu, cô rùng mình một cái.
“Em không thể đi theo chị cả đời được, em theo Thụy Y sẽ học được vài thứ, chị cũng chẳng kêu em làm gì với anh ấy.
”
“Nhưng Thụy Y Điện hạ nhìn có vẻ rất đáng sợ.
”
Thời Sênh: “…” Tên ngốc Thụy Y đã làm gì mà dọa con gái người ta thành ra thế này hả?
“Có đáng sợ bằng Tây Ẩn không?”
Sắc mặt Lương Cách thay đổi, vội vàng cúi người rời đi: “Chúc chị Di Nại ngủ ngon.
”
So với Thụy Y Điện hạ, thì Tây Ẩn càng đáng sợ hơn.
Cô lê bước về đến nhà Thụy Y, cánh cửa đóng chặt, cô hít một hơi mới dám gõ cửa.
Kết quả không ai ra mở cửa.
Không có ở nhà sao?
Lại gõ tiếp.
Vẫn không có ai.
Sau khi gõ năm phút đồng hồ, Lương Cách quyết định từ bỏ.
Nếu không phải bên trong không có người, thì nghĩa là cố ý không muốn mở cửa cho cô.
…
Ngày hôm sau Thụy Y mở cửa, có một cục kỳ lạ ngã vào bên trong, dọa hắn giật mình nhảy phắt người về sau.
Sau khi nhìn rõ được cục đó là gì, sắc mặt hắn trầm xuống, bước đến gần, quát lớn tiếng với người vẫn đang mơ màng chưa tỉnh kia, “Cô ngủ ở ngoài cửa làm gì? Bộ tôi đang ngược đãi cô sao?”
Lương Cách bị quát tỉnh, đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của Thụy Y.
Lương Cách vội vàng bò từ dưới đất lên, kéo kéo góc áo xuống, cúi đầu nói: “Tôi có gõ cửa…nhưng anh không mở mà.
”
Thụy Y sửng sốt, sắc mặt thay đổi cực nhanh, sau đó cầm một chùm chìa khóa ở bên cạnh nhét vào tay Lương Cách.
Cứ thế, Lương Cách ở lại nhà Thụy Y, khi tâm trạng hắn tốt sẽ dạy cho Lương Cách một vài thứ của Huyết Tộc, còn khi tâm trạng không vui, có khi Lương Cách cả ngày không thấy hắn đâu.
Nhưng việc