Nàng vốn định đưa hắn đưa về quý phủ của nữ chính, nhưng Đoàn Thanh Vân sống chết không chịu, cũng không muốn trở về Đoàn gia.
Nguyên chủ không thể làm gì khác hơn là mang theo Đoàn Thanh Vân về phủ, để cho người hầu cẩn thận hầu hạ hắn, rồi phái người đi mời nữ chính đến đón người về.
Nhìn nguyên chủ vẫn không có bất kỳ thị quân nào, Đoàn Thanh Vân không khỏi hối hận.
Mới đây không lâu hắn từ chỗ của phụ quân nhà mình biết được, trước đây nếu như hắn đợi thêm một tháng, nàng sẽ cưới mình.
Bên người nữ chính có quá nhiều đàn ông, hắn căn bản không tranh giành nổi.
Vì vậy Đoàn Thanh Vân muốn trở lại bên người nguyên chủ.
Hắn thừa dịp nguyên chủ sinh bệnh, bò lên giường của nguyên chủ.
Tinh thần trách nhiệm của nguyên chủ rất nặng, chính mình làm chuyện khốn kiếp như vậy, thì mình phải gánh trách nhiệm.
Vì vậy khi nữ chính tìm tới cửa, nguyên chủ kịch liệt chống lại nữ chính.
Nhưng ngay sau đó nữ chính tìm gặp riêng Đoàn Thanh Vân, bày tỏ mình đã điều tra rõ chuyện kia không phải là lỗi của Đoàn Thanh Vân.
Nàng ta rất xin lỗi vì sơ xuất của mình.
Có lẽ Đoàn Thanh Vân vẫn còn thích nữ chính, cho nên nữ chính dụ dỗ một chút như thế, Đoàn Thanh Vân ỡm ờ, lại bị nữ chính dỗ trở về.
Nhưng Đoàn Thanh Vân và nguyên chủ không được trong sạch, sau khi nữ chính đón hắn trở về, căn bản không có sủng hạnh hắn.
Đoàn Thanh Vân lại bắt đầu nhớ những ngày ở Quân gia.
Nguyên chủ cũng không phải là người ngu, từ lúc Đoàn Thanh Vân lựa chọn đi theo nữ chính, nguyên chủ không có ý định dính líu với Đoàn Thanh Vân nữa.
Có câu nói rất hay, tiểu nhân khó phòng.
Vài lần Đoàn Thanh Vân không liên lạc được với nguyên chủ, lại nói với nữ chính là nguyên chủ cưỡng bức hắn.
Nữ chính rất có tư tưởng chiếm hữu đối với nam nhân của mình, cho dù không thích như thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là người của nàng ta.
Cho nên nữ chính bắt đầu nhằm vào nguyên chủ.
Nguyên chủ phản kháng, người ở bên ngoài nhìn vào, lại cho rằng nàng đang nhằm vào nữ chính.
Mãi cho đến khi nguyên chủ bị chỉnh đến thân bại danh liệt, cả nhà tịch thu tài sản xử trảm mà người bên ngoài vẫn đều nghĩ nguyên chủ bị trừng phạt là đúng tội.
Nguyên chủ chết cũng rất oan uổng.
Nguyên chủ thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc nàng đã làm gì sai đến nỗi rơi vào tình cảnh này.
Nguyên chủ không cam lòng, muốn sống lại một đời, phải nở mày nở mặt mà sống, bảo vệ gia đình an toàn, hưng thịnh không suy.
Đương nhiên quan trọng nhất là làm cho Đoàn Thanh Vân nhận báo ứng.
Ngoại trừ trì hoãn hắn mấy năm, còn lại nàng không làm bất kỳ điều gì có lỗi với hắn.
Vì sao hắn lại kết hợp với Khương Chỉ đối xử với nàng như thế.
Thời Sênh ôm trán thở dài.
Cái tên Đoàn Thanh Vân này… Hoàn toàn là nữ phụ ác độc.
Nhưng mà kết cục của Đoàn Thanh Vân cũng không tệ lắm.
Cuối cùng nữ chính không truy cứu chuyện hắn bị người khác ngủ qua.
Thời Sênh vẫn cảm thấy tam quan* của mình bất chính, nhưng khi nhìn đến loại tình tiết này, cô mới biết cái gì mới thật sự là tam quan bất chính.
* Tam quan: là thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Nghĩ mà xem, nếu nữ chính thích Đoàn Thanh Vân nhiều đến mức không truy cứu đã đành.
Nhưng mà từ trong nguyên tác cũng thấy, người mà nữ chính thích nhất căn bản cũng không phải là Đoàn Thanh Vân.
Không hổ là thành phần trí thức đến từ hiện đại.
Ở hiện đại, có người nào không bị cặn bã ngủ qua đâu!
“Đại nhân, đại phu tới.”
Thời Sênh ngẩng đầu liền thấy cô gái vừa nãy dẫn theo một người phụ nữ đeo một cái hòm đi vào.
“Bái kiến thừa tướng.”
Cô gái này tên là Đới Nguyệt, còn có một người là Ánh Nguyệt, hai người này theo sát hầu hạ nguyên chủ, là tâm phúc của nguyên chủ.
“Đại nhân?” Sao đại nhân vẫn đờ ra? Mắt không sao chứ?
Thời Sênh hoàn hồn, nhìn về phía vị đại phu kia, nghĩ đến lúc thân thể này bị ngã bệnh, bị Đoàn Thanh Vân lợi dụng sơ hở, không khỏi ho khan một cái.
Cô nói mắt mình không có việc gì, nhưng vẫn để cho đại phu thuận tiện chẩn bệnh.
“Đại nhân không có gì đáng ngại, có thể là bị nhiễm một chút hàn khí.
Lát nữa thảo dân kê một đơn thuốc phù hợp để xua đuổi hàn khí.
Đại nhân uống xong sẽ không có chuyện gì nữa.”
Đới Nguyệt thở phào, “Làm phiền đại phu rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Đại phu có chút sợ hãi trả lời, sau đó được Đới Nguyệt đưa ra ngoài.
“Đới Nguyệt, đợi tạnh mưa liền đưa Đoàn Thanh Vân về đi.” Thời Sênh đứng ở cửa, quay về phía Đới Nguyệt phân phó.
Cái tai họa này, vẫn nên đưa cho nữ chính đi.
Đới Nguyệt vui vẻ: “Dạ.”
Nàng cũng không thích cái tên Đoàn Thanh Vân kia.
Đại nhân nhiều năm như vậy cũng chưa hề cưới thị quân nào, vì nhất định sẽ cưới hắn vào cửa.
Hắn thì hay rồi, chẳng biết thế nào cấu kết với Ninh vương, còn khiến cho đại nhân mất hết mặt mũi trước mặt người đời.
Bỗng nhiên lần này đại nhân lại mang hắn về, nàng và Ánh Nguyệt còn rất lo lắng, chỉ sợ đại nhân làm ra chuyện gì không ổn.
Đoàn Thanh Vân có lẽ không nghĩ tới mình sẽ bị đưa về như thế, có