Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt thấy Thời Sênh thật sự mời được đạo trưởng của núi Vạn Nguyên xuống núi, ngoại trừ vô cùng kinh ngạc ra thì còn có mấy phần vui mừng.
Lần này nữ hoàng sẽ không có gì để nói nữa.
Nhưng chờ đến khi bọn họ nhìn lại vị đạo trưởng kia…
Đại nhân, ngài chắc là ngài không tùy tiện tìm một người đến chứ?
Sao trẻ vậy?
“Thiên Hư đạo trưởng đâu? Đại nhân… Ngài không thể tùy tiện tìm một người đến được!” Tuy vị tiểu đạo trưởng này rất đẹp, nhưng chuyện này cũng không phải cứ đẹp là được!
“Thiên Hư gì, không thấy, cả đạo quan chỉ có mỗi hai người.”
Một tên là vị thành niên, một tên…
Có lẽ cũng là vị thành niên.
Nhị Nguyệt: “…”
“Sư phụ đi du lịch ở bên ngoài, núi Vạn Nguyên do ta quản lý.
Nếu như hai vị cô nương cảm thấy ta không thể đảm nhiệm được chuyện này, vậy ta quay về là được.”
Nhị Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, khom lưng hành lễ, “Xin đạo trưởng đừng giận, là chúng ta thất lễ, nếu như ngài là cao đồ của Thiên Hư đạo trưởng, thì tất nhiên có thể đảm nhiệm được chuyện này.”
Đây là người mà đại nhân rất vất vả mới mời được xuống, dù sao vẫn tốt hơn so với mấy người đi trước ngay cả gặp còn chẳng gặp được.
Thời Sênh nhảy lên xe ngựa, cũng không quan tâm nhị Nguyệt sắp xếp cho Linh Ước thế nào.
Linh Ước chỉ cảm thấy cô gái này thật khó hiểu.
Hắn cũng không chọc nàng, nàng tức cái gì.
Đoàn xe lên đường hồi kinh.
Nữ hoàng nghe nói Thời Sênh mời được người về, thì vô cùng cao hứng ban cho Thời Sênh không ít thứ, sau đó phái người nghênh đón Linh Ước vào cung.
Toàn bộ quá trình Thời Sênh không có bất kỳ biểu hiện gì.
Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt nhìn ra được tâm tình của Thời Sênh không tốt.
Hai người cũng không dám nói chuyện, khi đến hầu hạ cũng đều vô cùng cẩn thận.
“Đại nhân, đêm nay có cung yến, ngài xem…”
“Không đi.”
Lời nói của Ánh Nguyệt nghẹn ở bên miệng, nàng còn chưa nói hết đâu.
“Đại nhân cung yến này là để đón gió tẩy trần cho Linh Ước đạo trưởng.
Ngài làm thừa tướng, không đi thì khó nói lắm.” Đới Nguyệt nói tiếp.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Đới Nguyệt một cái, Đới Nguyệt lập tức gục đầu xuống, nàng đã nói sai gì rồi sao?
Tại sao ánh mắt của đại nhân đáng sợ như vậy?
…
Hoàng cung.
Linh Ước ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất bên tay phải.
Toàn bộ đại điện, chỉ có một người đàn ông là hắn, ánh mắt quan sát ở bốn phía làm cho hắn rất khó chịu.
Mấy ngày nay ở trong cung, càng làm cho hắn khổ không thể tả.
Thời Sênh ngồi chéo ở phía đối diện hắn, mi mắt buông xuống, thưởng thức chén rượu trong tay.
Ánh mắt của Linh Ước đảo qua người cô, sau đó liền rũ tầm mắt xuống, giống như không nhìn thấy được.
Hoàng thái nữ ngồi ở phía đối diện Linh Ước, gương mặt mê muội, khóe miệng dường như còn có nước bọt.
Khương Chỉ khinh thường liếc mắt nhìn hoàng thái nữ một cái, thân là hoàng trữ*, mà còn không chú ý hình tượng như thế này.
*Hoàng trữ: Người được xác định là sẽ được thừa kế ngôi vua.
Có lẽ là cảm giác được tầm mắt của Khương Chỉ, khuôn mặt mê muội của hoàng thái nữ biến mất, hung tợn trừng Khương Chỉ, “Ngươi cũng đã đắc tội với đạo trưởng người ta, còn không biết xấu hổ mà sáp đến gần như vậy, làm sao trước kia lại không phát hiện ra ngươi không biết xấu hổ như vậy nhỉ?”
Khương Chỉ hừ lạnh, “Ta chỉ đến xin lỗi đạo trưởng mà thôi, đừng cho rằng ai cũng không biết liêm sỉ như tỷ tỷ.”
“Ngươi nói ai không biết liêm sỉ.” Hoàng thái nữ nổi giận.
Nàng là nữ hoàng tương lai, nhìn trúng một gã đàn ông là phúc khí của hắn, sau này hắn chính là hoàng phu.
Nhưng cô gái này hết lần này tới lần khác đối nghịch với nàng, còn chọc đến chỗ của mẫu hoàng, làm hại nàng bị phạt chép kinh thư lâu như vậy.
Ngay cả chuyện thiên tế này, mẫu hoàng cũng giao cho nàng ta đi làm.
“Ai hỏi thì là người đó.”
“Khương Chỉ, ngươi chớ đắc ý, lần này ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay.”
Sóng ngầm của hai người cuộn trào mãnh liệt.
Người bên dưới cũng thảo luận đến khí thế ngất trời.
“Vị Linh Ước đạo trưởng này tuấn tú xinh đẹp thật, đáng tiếc…”
“Xuỵt, nhỏ giọng một chút, người ta là cao đồ của Thiên Hư đạo trưởng, đừng nói lung tung.”
“Ôi chao, ta nghe nói hoàng thái nữ và Ninh vương cũng đều đang lấy lòng vị này.”
“Linh Ước đạo trưởng…”
“Linh Ước…”
“Cạch!” Chén rượu bị đặt lên trên bàn một cách nặng nề, tiếng thảo luận ở bốn phía đột nhiên nhỏ xuống.
Dò xét nhìn trộm về phía đã phát ra âm thanh.
“Bản tướng thấy các ngươi rảnh rỗi quá rồi.
Không bằng bản tướng dâng tấu lên xin nữ hoàng cắt giảm bổng lộc của các ngươi, mọi người thấy thế nào?”
Bách quan: “…” Bọn họ làm gì chọc đến tên sát tinh này rồi?
Không phải chỉ là thảo luận vài câu…
Mọi người liếc mấy lần về phía Linh Ước ở bên kia, lại nhìn trộm vẻ mặt lạnh như băng của Thời Sênh, đều ngậm miệng không nói.
Xem ra không chỉ hoàng thái nữ và Ninh