Hôm nay lúc lâm triều, một đám người đều còn có chút chóng mặt, tối hôm qua uống nhiều rượu quá.
Nhưng khi bọn họ thấy một cô gái đang chậm rãi đi về phía bên này, thì tất cả đều lạnh run.
Làm sao hôm nay nàng lại vào triều?
Tầm mắt Thời Sênh đảo qua mặt của những người này, khóe môi nhếch lên nở nụ cười châm chọc.
Mọi người bị nhìn như thế đều cảm thấy da đầu tê dại.
Nhưng Thời Sênh không nói một câu nào thoải mái đi đến vị trí của mình, không định làm khó dễ người khác.
Vẻ mặt của nữ hoàng vô cùng âm trầm bước vào, khiển trách tất cả mọi người một trận, ngay cả hoàng thái nữ cũng không tránh khỏi việc bị trách phạt.
“Người của núi Vạn Nguyên mà cũng dám trêu chọc, trẫm thấy các ngươi chán sống rồi phải không.”
Người bên dưới hận không thể vùi đầu vào khe hở dưới đất.
Ai bảo vị tiểu đạo sĩ kia dễ nhìn như vậy…
Là lỗi của họ sao.
“Đều đi xin lỗi cho trẫm.
Nếu như Linh Ước đạo trưởng không tha thứ cho các ngươi, thì các ngươi cũng không cần tới gặp trẫm nữa.”
“Bệ hạ…”
Nữ hoàng nổi giận, “Bệ hạ cái gì mà bệ hạ, ai có ý kiến?”
“Bệ hạ, không thấy Linh Ước đạo trưởng ở đâu nữa.” Người vừa mới nói ra câu kia, kiên trì nói hết câu.
Đại điện trong nháy mắt trở nên trầm mặc, sau đó chính là âm thanh nữ hoàng đập vỡ đồ đạc.
“Tối hôm qua là ai đưa đạo trưởng trở về?” Phát giận xong, nữ hoàng mới tỉnh táo lại.
“Là hoàng thái nữ và Ninh vương.”
Hoàng thái nữ lập tức phản bác, “Nhi thần chỉ đưa đến nửa đường thì mẫu hoàng liền phái người đến truyền nhi thần đi, còn phần sau là đạo trưởng đi cùng với Ninh vương, Ninh vương đâu?”
Lúc này mọi người mới phát hiện Ninh vương không vào triều.
Thời Sênh ngáp một cái, nghe những người này ngươi một lời ta một lời trốn tránh trách nhiệm, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt lại càng trở nên sâu hơn.
Cuối cùng nữ hoàng để cho người đi đến phủ Ninh vương tìm người.
Nữ hoàng tức giận đến choáng váng cả đầu, được đỡ đi về phía sau nghỉ ngơi.
Chờ nữ hoàng rời đi, Thời Sênh mới sửa lại xiêm y một chút, đi tới chính giữa điện, cao giọng hỏi: “Tối hôm qua là ai hạ thuốc Linh Ước.”
“Thừa tướng, lời này của ngài có ý gì.” Hạ thuốc gì?
Người hỏi là Lâm đại nhân cũng là người đầu tiên ép Linh Ước phải uống rượu kia, da hơi đen, cũng may còn không tính là xấu.
Lâm đại nhân chống lại tầm mắt tà nghễ của Thời Sênh, bỗng nhiên sau lưng dâng lên một tia lãnh ý.
Trong đôi tròng mắt kia nàng không nhìn thấy bất kỳ tâm tình gì, giống như nàng ở trong mắt nàng ta chính là một thứ đồ chết.
“Người nào, hạ thuốc cho Linh Ước.” Thời Sênh lặp lại một lần.
Hạ thuốc? Là loại mà bọn họ biết kia sao?
Tối hôm qua là cung yến, cho dù lá gan của bọn họ rất lớn, cũng đâu dám hạ thuốc ở cung yến!
Lâm đại nhân bị Thời Sênh nhìn liền cảm thấy da đầu tê dại, giải thích: “Thừa tướng, chúng ta cũng không có lá gan lớn như thế dám hạ thuốc Linh Ước đạo trưởng.”
“Vậy ngươi biết là người nào không?” Thời Sênh khóe miệng nhếch lên.
“Ta làm sao mà biết được…” Tầm mắt của Lâm đại nhân dao động, không dám nhìn Thời Sênh.
“Bốp!”
“Ôi —— “
Tất cả mọi người không thấy rõ Thời Sênh đã ra tay như thế nào, chờ đến khi bọn họ nghe được âm thanh, thì Lâm đại nhân đã nằm trên mặt đất kêu rên.
Thời Sênh giẫm lên ngực nàng, trong tay không biết đã cầm một thanh thiết kiếm từ lúc nào.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười, nhưng vào lúc này nụ cười kia trong mắt họ, lại giống như là ác ma dưới địa ngục.
Âm trầm u ám.
Tràn đầy ác ý.
Một đám người không ngừng quỳ xuống đất, “Thừa tướng minh giám, chúng ta thực sự không biết.”
“Quân Ly Ưu, ngươi dám ngang nhiên đánh mệnh quan triều đình, quá không coi ai ra gì.
Ngươi có để bệ hạ vào trong mắt không?”
Lâm đại nhân bị giẫm lên cũng nổi đóa.
“Bớt nói linh tinh đi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là người nào hạ thuốc.”
“Bệ hạ, Quân Ly Ưu muốn gϊếŧ người.
Xin người cứu mạng thần!” Lâm đại nhân đột nhiên kéo cổ họng gào lên.
Chân Thời Sênh ấn mạnh hơn, ngay lập tức Lâm đại nhân không thể kêu ra tiếng.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Thời Sênh nhếch miệng cười, thiết kiếm trong tay trực tiếp hạ xuống đâm vào ngực Lâm đại nhân.
“Thừa tướng!”
“Vèo —— “
Những người khác thấy Thời Sênh thực sự đâm vào người Lâm đại nhân, sắc mặt mỗi người đều trở nên trắng bệch.
Có án mạng rồi…
Thừa tướng đại nhân điên rồi sao?
Lâm đại nhân bị đau nhức đến mức trực tiếp ngất đi.
Thời Sênh bình tĩnh rút thiết kiếm ra, trên mũi kiếm nhuộm đỏ máu tươi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống ngực của Lâm đại nhân.
Thời Sênh nhìn về phía những người khác, những người bị nhìn đến đều