Phủ thừa tướng.
Tiểu đạo sĩ Cổ Tô bổ nhào vào lòng Linh Ước, liên tục khóc không ngừng, là cái kiểu khóc đến không kịp thở, vậy mà cậu ta vẫn còn đang tố cáo.
Thời Sênh đứng ở cạnh cửa, kiếm sắt khua khua trên nền đất phát ra âm thanh leng keng leng keng.
Thời Sênh luôn có cảm giác đồ của mình bị cướp đi.
Muốn chém tên tiểu tử đó.
Nhị Nguyệt đứng ở phía sau quay sang nhìn nhau một cái, biểu cảm của đại nhân thật đáng sợ.
Cuối cùng Thời Sênh không thể kiên nhẫn thêm, bước vài bước đến phía đó, tóm lấy cổ áo của Cổ Tô lôi ra khỏi vòng tay của Linh Ước.
“Sư huynh… Sư huynh.” Cổ Tô cố lôi tay Linh Ước lại, khóc đến nỗi cả khuôn mặt nước mắt nước mũi lem nhem như một con mèo nhỏ, “Ngươi bỏ ta ra, ta muốn sư huynh của ta.”
“Ai cho phép ngươi muốn chàng ấy.” Thời Sênh sa sầm mặt, u ám lên tiếng, dùng kiếm chỉ vào tay của cậu ta, “buông ra.”
“Không buông, sư huynh… A… Sư huynh cứu đệ với.”
“Thừa tướng…” Linh Ước lật tay lại nắm lấy tay của Cổ Tô, “Nó vẫn còn nhỏ.”
“Mười ba mười bốn tuổi người khác đều có thể thị tẩm được rồi, còn nhỏ cái gì nữa, buông ra.”
Thiết kiếm của Thời Sênh đã đặt lên trên cổ tay của Cổ Tô, “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không ta sẽ chặt đứt tay ngươi.”
“Hu hu, đừng mà… Sư huynh…”
“Thừa tướng đại nhân…”
Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt đứng từ bên ngoài nhìn vào cảnh tượng đang diễn ra, quả thực không thể nhìn được nữa.
Thật không thể tưởng tượng nổi đại nhân anh minh thần vũ của nhà mình lại có thể đi uy hϊếp một đứa trẻ con.
Trong lòng Đới Nguyệt đột nhiên nặng trịch.
Cô vô thức đón lấy, đối mặt với một khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bẩn, đôi mắt khóc nhiều đến nỗi biến thành màu đỏ ngầu.
“Đừng để ta trông thấy mặt nó nữa.”
“Rầm!”
Đới Nguyệt nhìn cánh cửa bị đóng sập vào trước mặt, lại nhìn xuống người đang trong vòng tay của mình, khóe miệng cứ thế giật giật từng cơn.
Đại nhân, ngài làm thế này không phải là muốn lấy mạng của cô đấy chứ?
“Đới Nguyệt, ta còn có chút chuyện cần phải giải quyết, ta đi trước đây.” Ánh Nguyệt cười thầm nhìn về phía Đới Nguyệt chớp chớp mắt rồi nhanh như một cơn gió chạy thẳng ra ngoài phủ.
Đới Nguyệt: “…” Đúng là chơi nhầm bạn mà.
Thời Sênh đóng cửa phòng lại, khí thế đùng đùng, bước thẳng về phía Linh Ước.
Linh Ước bị khí thế ấy làm cho hoảng sợ lùi về phía sau.
Phía sau là giường, bàn chân của hắn va phải chân giường, cứ thế ngồi thẳng xuống cái giường đó.
Thời Sênh đưa tay ra, cong lưng chống xuống mặt giường.
Cả cơ thể của Linh Ước chỉ có thể ngửa dần ra phía sau.
“Tướng quân…” Nam nữ thụ thụ bất thân.
Thời Sênh nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, từng câu từng chữ rõng rạc nói: “ Từ sau trở đi không được phép động chạm vào bất kỳ người nào, đàn ông cũng không được.”
“Đó là quyền tự do của ta.” Linh Ước nghiêm mặt nói.
Hắn không muốn thừa nhận, vừa nãy khi nàng nói ra những lời đó hắn không hề có một chút phản cảm nào cả.
Ngược lại giống như đã từng nói vô số lần, bọn họ nên là thế này.
“Chàng động vào ai, ta sẽ gϊếŧ người đó.
Chàng muốn ai chết thì cứ động vào người đó là được rồi.”
Linh Ước: “ …” Hắn gặp phải một người điên sao?
Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Ta đồng ý xuống núi với thừa tướng, thừa tướng cũng đã ra tay giúp đỡ ta.
Hai chúng ta coi như thanh toán xong rồi.”
“Thanh toán xong rồi?”
Tim Linh Ước đập nhanh, hắn cảm nhận khi nàng đọc ra hai từ đó có rất nhiều cảm xúc, giống như có thể từ chỗ này mà đọc ra hết ân oán tình thù vậy.
Thời Sênh quỳ lên giường, Linh Ước bị áp sát hơn tiếp tục lùi về phía sau, cặp lông mày khẽ nhăn lại.
“Thanh toán xong? Chàng giỏi mơ mộng nhỉ, lần trước chàng đâm ta một nhát chẳng lẽ chỉ tính toán thế thôi sao?” Người Thời Sênh từ từ trèo lên phía trên.
Linh Ước không còn cách nào khác đành tiếp tục lùi về phía sau.
Cuối cùng lùi đến cuối giường, không thể nào lùi thêm được nữa.
“ Đêm hôm đó ta giúp chàng… lẽ nào chàng muốn tính toán như thế sao?”
Hai gò má Linh Ước chợt nóng bừng như lửa, hai tai đỏ ửng, tim cũng đập mạnh như đang gõ trống.
Từng nhịp đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực khiến tất cả dây thần kinh trên người đều như bị kéo căng,.
Đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Thời Sênh.
“Việc làm thừa tướng bị thương, ta rất xin lỗi, nhưng đó là do ngài tự tiện xông vào núi Vạn Nguyên trước.”
“Thế nhưng kết quả là chàng vẫn làm ta bị thương.” Thời Sênh khẽ mỉm cười, “ ám sát thừa tướng là tội chết đấy.”
Linh Ước: “…”
Ngón tay của Thời Sênh chầm chầm, nhẹ nhàng trượt từ cổ áo hắn rồi dừng lại ở bụng dưới, miệng cười ẩn chứa ý đồ sâu xa, mờ ám nói, “ Tiểu đạo trưởng, có cần bản tướng giúp chàng thêm một lần nữa không.”
Cơ thể Linh Ước đột nhiên cứng