Linh Ước đi xem xét những phòng khác nhưng hầu hết chũng cũng đều bị mưa dột ướt hết.
Việc kiểm tra tu sửa phòng ốc này trước đây đều là do một tay sư phụ hắn làm.
Sau khi sư phụ ra đi, hắn đều một mạch ở trên lầu các, vốn dĩ không biết rằng thường ngày trông đạo quan vẫn đẹp đẽ như vậy nhưng khi trời vừa mưa lại có thể biến thành như thế này.
Trời đang mưa to, bây giờ mà lên núi cũng không an toàn.
“Chỉ có phòng của tiểu sư đệ là không bị mưa dột.
Nàng qua phòng của tiểu sư đệ ngủ đi.” Linh Ước đứng tránh khỏi nơi đang bị mưa dột, đi đến cạnh giường.
Thời Sênh ôm chăn ngồi lên giường, cả người và đầu tóc đều bị ướt sũng do lúc nãy chạy từ trong sân vào, lúc này chúng ướŧ áŧ dán chặt vào người của cô.
“Chàng ngủ ở đâu?”
“Ta sẽ ngủ ở đây.” Linh Ước chỉ chỉ ngón tay về chiếc giường Thời Sênh đang ngồi lên, tạm bợ qua một đêm chắc cũng không sao.
“Vậy ta cũng ngủ ở đây.”
Linh Ước: “…”
Cái giường này chỉ có thể ngủ được một người thôi!
Đầu còn lại vẫn còn đang bị mưa dột.
“Vậy ta đến phòng của tiểu sư đệ ngủ.”
Nàng không đi, hắn đi là được chứ gì!
“Ta cũng đi.” Thời Sênh đang ôm chăn lập tức thả xuống đất.
“Thừa tướng, nam nữ thụ thụ bất thân.” Linh Ước nhắc nhở, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Thời Sênh nghiêng đầu, cả gương mặt tỏ vẻ vô tội, “Ta đâu có muốn làm gì chàng, chỉ là ngủ cùng giường thôi mà.
Đợi đến lúc chàng vào phủ, chúng ta vẫn phải ngủ cùng nhau, lần này coi như tập luyện trước một chút.”
Ngủ mà còn phải tập luyện sao?
Linh Ước cảm thấy bản thân quả thật không còn cách nào có thể giao tiếp được với người phụ nữ này.
Đúng lúc cả hai đang giằng co thì chỗ Thời Sênh đang ngồi mưa bắt đầu dột đến.
Thởi Sênh nhún vai, nhướng mày cười nói: “Cái này không thể trách ta được.”
Hai người cuối cùng đành phải ôm chăn chuyển sang phòng của tiểu sư đệ.
Linh Ước nói phòng của Cổ Tô không bị mưa dột, nhưng là chỉ nói đến cạnh giường không bị dột nước mà thôi.
Trên giường có một vài khóm cỏ khô nghiêng ngả, nước mưa từng giọt nhỏ giọt rơi xuống liền theo khóm cỏ khô giọt xuống bên cạnh.
Thời Sênh nhìn Linh Ước một cách kỳ lạ, Linh Ước có chút ngượng ngùng.
Hắn thường ngày rất ít khi đến đây, đa phần thời gian đều chỉ có một mình Cổ Tô.
Hắn căn bản không hề biết những chuyện này.
Giường của Cổ Tô rất nhỏ, hai người nằm ở giữa thì đã chật kín.
Thời Sênh để Linh Ước nằm bên trong.
Linh Ước trong lòng thấp thỏm, ngượng nghịu leo lên giường.
Tiếng từng giọt mưa tí tách tí tách như đang giọt xuống trái tim hắn.
Nhịp tim hắn như đang chạy đua cùng nhịp rơi nhanh của những giọt nước ấy.
Thời Sênh leo lên giường, thấy Linh Ước đang nằm tít vào trong, khẽ nhíu mày nói: “Qua đây.”
“Ta cũng không chiếm nhiều diện tích.” Linh Ước lắc đầu, đáy mắt có vài phần đề phòng.
Thời Sênh: “…” Trông cô có vẻ thèm khát như vậy sao?
Thật đúng là.
Được thôi, muốn ngủ cùng người đàn ông của mình thì không có gì là mất thể diện cả.
Chính là muốn ngủ cùng hắn.
“Để ta lau tóc cho chàng.” Thời Sênh giơ tay lên, không biết từ đâu lấy ra một cái khăn mặt.
Lúc nãy Linh Ước chạy ra ngoài kiểm tra các phòng, tóc còn ướt hơn Thời Sênh rất nhiều.
Linh Ước sắc mặt hơi ửng đỏ, hắn vừa nghĩ cái gì vậy.
Chống người ngồi nhích sang, Thời Sênh quỳ nửa gối tháo cột tóc của hắn xuống, nhẹ nhàng, dịu dàng lau tóc cho hắn.
Hắn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô, và từ từng ngón tay đang lướt nhẹ qua cổ của hắn.
Đem theo một chút mát lạnh, giống như đem theo cả cái tê dại của dòng điện, truyền đến toàn bộ cơ thể trong chớp mắt.
“Xong rồi.” Thời Sênh khẽ vuốt vuốt, tuy rằng không phải khô hoàn toàn nhưng so với ban nãy thì tốt hơn nhiều.
Thời Sênh nhân tiện lau khô tóc của mình.
Quần áo đều bị mưa làm ướt sũng cả rồi, cô chuẩn bị cởi ra.
“Nàng làm gì vậy…” Linh Ước không biết từ lúc nào đã rụt người lại vào bên trong.
“Quần áo bị ướt rồi, phải cởi ra chứ sao!” Nhanh chóng cởi lớp quần áo bên ngoài ra, lớp quần áo bên trong vẫn còn khô, “Quần áo của chàng cũng bị ướt hết rồi, mặc tiếp sẽ dễ bị ốm lắm, mau cởi ra đi.”
Linh Ước nhìn Thời Sênh nửa buổi mới chầm chậm cởϊ áσ ngoài ra.
“Ngủ thôi.”
Hai người ai nấy đều tự đắp chăn của mình, Linh Ước nhìn thấy Thời Sênh co lại vào trong chăn trong lòng mới nhẹ nhõm.
Nhiệt độ trên núi về đêm vốn dĩ đã khá thấp, lại cộng thêm mưa lớn nên lại càng lạnh hơn.
Thời Sênh đắp một cái chăn nhưng lại là loại chăn rất mỏng, cả cơ thể run lên vì lạnh.
Nguyên chủ giống như một khúc gỗ mục mỗi lần dính phải nước mưa là đều có thể sốt cao được.
Thời Sênh quấn lấy chăn nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Hình như không gian của cô không có cái chăn nào.
Xem ra sau này phải nhớ để một số đồ dùng vào không gian để làm đồ dự phòng mới được.
“A… hắt xì…” Thời Sênh bịt miệng lại, đầu mũi bắt