Thời Sênh rời khỏi hoàng cung, trong thâm tâm đang suy nghĩ về cảnh tượng gà bay chó chạy hỗn loạn ngày mai.
Một mình ung dung về hướng phủ thừa tướng.
Bản thân là quan lớn, hành động như vậy rất nguy hiểm, vậy mà mấy thể loại ám sát rất máu chó lại không hề xuất hiện.
Cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông chạy vụt ra từ trong bóng tối, theo ngay phía sau còn có một vài mụ đàn bà cường tráng.
Hay lắm.
Tiết mục anh hùng cứu mĩ nhân.
Còn máu chó hơn ám sát nhiều.
Ngày ngày đều vẩy máu chó, như vậy có ổn không?
Mấy mụ đàn bà cường tráng đó đuổi theo người đàn ông kia đến trước mặt Thời Sênh.
Người đàn ông đó có lẽ định nhào người về phía Thời Sênh.
Thời Sênh lùi chân xoay người lại dễ dàng né tránh được cái ôm của người đó.
Hắn cả thân hình loạng choạng, cứ thế trực tiếp bổ nhào xuống nền đất.
Xung quanh dường như không có chút ánh sáng nào, chỉ có thể nhờ vào ánh sáng u ám của mặt trăng để phân biệt.
Thời Sênh nhìn mãi một lúc lâu mới nhận ra được người đàn ông đang nằm dưới đất là ai.
Đoàn Thanh Vân.
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng có xía vào việc không liên quan tới mình.”
Mụ đàn bà cường tráng cũng đi đến bên cạnh, không thèm nhìn một cái xuống Đoàn Vân Thanh đang nằm sõng soài dưới đất mà chằm chằm chĩa mắt vào Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Bản cô nương đây đến đầu ngón tay còn chưa thèm động, sao đã thành xía vào chuyện người khác rồi? Mắt mù là bệnh tật, phải trị!
“Thừa tướng…” Đoàn Vân Thanh vẫn đang nằm bò dưới đất, hoảng hốt nhìn lên Thời Sênh, “Cứu ta với.”
Cứu ngươi làm cái quái gì!
Khóe môi Thời Sênh khẽ vểnh lên, nhấc chân đi về phía Đoàn Vân Thanh.
“Ê, mau tránh ra, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.
Bây giờ đi bọn ta sẽ xem như không nhìn thấy ngươi.”
Thời Sênh đã đi đến bên cạnh Đoàn Thanh Vân, trong sự mong đợi của Đoàn Thanh Vân, đưa tay xách hắn đứng dậy.
“Thừa tướng…” Đoàn Thanh Vân nghẹn ngào, hắn biết thừa tướng vẫn sẽ thích hắn mà.
Thời Sênh xách hắn tiến về phía mấy mụ đàn bà kia vài bước, một đám người cảnh giác lùi về phía sau.
Thời Sênh trực tiếp ném Đoàn Thanh Vân vào lòng của một mụ đứng gần cô nhất, “Ôm cho chắc, nếu chạy bản tướng sẽ không giúp các người bắt lần nữa đâu.”
Mụ đàn bà cường tráng: “ …”
Câu nói này không đúng nha.
Cô ta chẳng phải nên đánh cho bọn họ chạy tán loạn rồi sau đó cùng với mỹ nhân trải qua một đêm vô cùng ngọt ngào, ấm áp sao?
Thời Sênh lách ra khỏi đám người bọn họ, đi lên phía trước, đi được vài bước chợt dừng lại rồi quay đầu nói: “Lần sau thuê người nhớ đừng có tìm thiểu năng như thế này nữa, vừa nhìn đã biết là giả rồi.”
Đoàn Thanh Vân: “…”
Đám thiểu năng: “…”
Thời Sênh rất nhanh liền biến mất trước mặt bọn họ.
Đoàn Thanh Vân đẩy mụ đàn bà đang ôm hắn ra, chán ghét rùng mình một cái.
Sắc mặt mụ đàn bà đó đột nhiên sa sầm xuống.
“Nhìn cái gì mà nhìn, bảo các người làm chút việc cỏn con mà còn làm không xong, một đám vô dụng.” Đoàn Vân Thanh vừa nói vừa chọc vào ngực của mụ đó.
Đoàn Vân Thanh xa xả mắng một hồi, mấy mụ cường tráng ai nấy đều bị mắng đến tái mét mặt.
…
Lúc Thời Sênh sắp đến phủ thừa tướng, mới phát hiện cơ thể có đôi chút không bình thường.
Cô liền với tay lên tháo chiếc đèn lồng đang treo bên ngoài phủ thừa tướng xuống xem một lúc, bên trên rất sạch sẽ, đưa lên mũi ngửi ngửi cũng không thấy có mùi gì cả.
Nhưng mà…
Thời Sênh nhanh chóng vào phủ.
“Đại nhân…”
Thời Sênh cảm nhận được cơ thể mình như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, miệng khô và lưỡi bỏng rát.
To gan thật!
Lại còn dám hạ thuốc ông.
Đoàn Thanh Vân!
Ông không gϊếŧ chết ngươi, ông sẽ mang họ của ngươi.
Thời Sênh từ chối người dìu mình đứng dậy, sai họ đi chuẩn bị nước lạnh.
Phủ thừa tướng ngay lập tức rơi vào cảnh gà bay chó sủa vô cùng hỗn loạn.
Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt nhận được tin liền vội vội vàng vàng chạy đến.
Lúc này Thời Sênh đã ngâm mình trong nước lạnh.
“Đại nhân, sao ngài lại trúng chiêu rồi, có cần mời…”
Hai má Thời Sênh đỏ rực, nằm bò ra cạnh bể tắm, từng ngón tay đều không muốn cử động.
“Đi bắt tên Đoàn Thanh Vân về đây cho ta.”
Nhị Nguyệt: “…”
Bây giờ chẳng lẽ không phải nên mời Linh Ước công tử đến sao? Sao lại muốn bắt Đoàn công tử?
Lẽ nào đại nhân…
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đới Nguyệt lui ra khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng liền kinh ngạc, “Linh Ước công tử, ngài… Ơ, Linh Ước công tử, ngài đi đâu vậy?”
Đới Nguyệt nghệt mặt ra không hiểu, Linh Ước công tử đã đến đây rồi sao còn không vào chứ?
Lẽ nào là do hai người bọn họ làm kỳ đà cản mũi sao?
Đúng lúc cô còn đang nghi hoặc thì cả người đột nhiên bị ai đó đâm sầm vào.
Tiếp theo đó cô nhìn thấy đại nhân nhà mình cả người còn đang ướt nhẹp chạy vù ra ngoài, đến giày còn không đi, hướng đuổi theo hướng Linh