Đáng lẽ Thời Sênh dự định sai người đi gϊếŧ Đoàn Thanh Vân, kết quả người của cô còn chưa kịp ra tay thì người của Ninh Vương đã đến rồi.
Khương Chỉ đích thân dẫn theo người đến.
Đó là một cái sơn trại, nằm gần một trại thổ phỉ rất có tiếng.
Thổ phỉ của sơn trại đã bị người ta gϊếŧ sạch, xác chết cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chất thành đống ở bên ngoài sơn trại.
Khương Chỉ cứ thế chạy thẳng vào trong sơn trại.
Đới Nguyệt chỉ đến nhanh hơn Khương Chỉ một bước, vừa sai người đưa Đoàn Thanh Vân ra ngoài, kết quả là Khương Chỉ đã xông ra.
Khương Chỉ nhìn cũng không thèm nhìn kẻ đang bị hôn mê là Đoàn Thanh Vân, chỉ một mực nhìn vào xác chết đang được che lên tấm vải trắng.
Khương Chỉ dường như run rẩy kéo tấm vải trắng trên người thanh niên trẻ ấy ra.
Không thể không nói người thanh niên đó rất đẹp, thế nhưng trên người hắn không một mảnh vải che thân, ngoại trừ khuôn mặt ra, tất cả những chỗ khác… thê thảm đến nỗi khiến người khác không thể tiếp tục nhìn.
Đới Nguyệt nhìn xuống Đoàn Thanh Vân đang hôn mê.
Nếu giờ cô gϊếŧ Đoàn Thanh Vân trước mặt Ninh Vương, không biết liệu Ninh Vương có liều mạng với cô không nữa?
Cuối cùng Đới Nguyệt vẫn là chọn cách không ra tay.
Ninh Vương dẫn theo không ít người, nếu cô ra tay lúc này, đến lúc đó Ninh Vương lại vu cho cô cái tội thân là kẻ dưới lại đi xúc phạm đến người bề trên, như vậy thì không hay rồi.
Cô vẫn là đem người về giao cho đại nhân xử lý.
Đại nhân có thể muốn làm gì thì làm chứ cô thì không thể.
“Nếu Ninh Vương đã đến rồi, vậy thì người tôi xin giao cho ngài.” Đới Nguyệt khua khua tay người bên cạnh, dẫn theo Đoàn Thanh Vân chuẩn bị rời đi.
Còn việc tiêu diệt thổ phỉ, không thuộc về quản lý của phủ thừa tướng.
“Đứng lại.” Khương Chỉ giọng khàn khàn gọi lại Đới Nguyệt.
“Ninh Vương còn việc gì.” Đới Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn Khương Chỉ một cách đúng mực.
“Thanh Vân là trắc quân của bản vương, ngươi định đưa hắn đi đâu?”
“Đoàn Thanh Vân đắc tội với đại nhân, tất nhiên là phải đưa về phủ để đại nhân xử lý.” Đới Nguyệt thẳng thắn đáp.
Giống như thứ cô đang mang đi không phải người mà chỉ là một đồ vật không hề quan trọng.
“Thanh Vân sao có thể đắc tội với Quân Ly Ưu, có phải Quân Ly Ưu không chịu từ bỏ Thanh Vân đúng không?”
Đới Nguyệt: “…”
Trong lòng đại nhân nhà chúng tôi chỉ có duy nhất một mình Linh Ước công tử mà thôi.
Trước đây cô đã không thích gì cái tên Đoàn Thanh Vân này, bây giờ có Linh Ước công tử đẹp như viên ngọc đem ra so sánh thì tên Đoàn Thanh Vân lại càng không đáng nhắc đến.
“Sao các ngươi lại tìm được đến đây, Quân Ly Ưu sao có thể biết Thanh Vân đang ở đây, có phải đều do cô ta dựng lên?” Khương Chỉ vẫn tiếp tục nói.
Đới Nguyệt cố gắng giữ vững khí phách của một cao thủ của phủ thừa tướng dưới một người trên cả trăm người, “Dựa vào thực lực của thừa tướng, muốn tìm một người là việc rất đơn giản.”
Vì Đoàn Thanh Vân dựng lên cái gì chứ? Đại nhân chỉ cần tát một cái là có thể quạt chết hắn rồi.
“Thanh Vân không thích cô ta, tại sao cô ta lại cứ đeo bám suốt chứ.
Cô ta dùng cái thứ thủ đoạn như vậy để có được Thanh Vân thì có ích gì.
Các ngươi thả chàng ấy ra.” Trong lòng Khương Chỉ chính là nhận định Thời Sênh sẽ không buông tha cho Đoàn Thanh Vân.
“Ninh Vương.” Đới Nguyệt thở dài một hơi, ngữ khí có chút châm biếm, “Đại nhân nhà chúng tôi nếu thực sự để ý Đoàn Thanh Vân thì năm đó đã không hủy hôn với hắn.”
Khi đó nữ hoàng hạ chỉ, lệnh cho đại nhân hủy bỏ hôn ước với Đoàn Thanh Vân.
Đại nhân đặc biệt đi hỏi Đoàn Thanh Vân, là Đoàn Thanh Vân muốn hủy bỏ hôn ước đó, đại mới không nhúng tay vào, nghe theo ý chỉ của nữ hoàng.
Đại nhân nếu như không đồng ý thì thánh chỉ của nữ hoàng cũng là vô dụng.
Sắc mặt Khương Chỉ biến đổi, lúc nãy cô ta vì cái chết của người thanh niên mà kích động đến mất đi vài phần lý trí.
Trước đây cô không hề hiểu gì về thế lực của phủ thừa tướng, nhưng đến thời gian gần đây cô mới thực sự được lĩnh hội sâu sắc.
“Thanh Vân đắc tội với cô ta ở đâu.” Khương Chỉ trấn tĩnh lại.
“Không thể báo cáo.” Đới Nguyệt nhìn về phía Ninh Vương gật gật đầu, “Cáo từ.”
Khương Chỉ nhìn Đới Nguyệt đưa Đoàn Thanh Vân đi, tức giận đến toàn thân run lên bần bật.
Quân Ly Ưu!!!
Mãi một lúc sau cô ta mới quay người ôm xác người thanh niên đó lên rồi xuống núi.
Người thanh niên này rất dính cô, rất biết nghe lời, nếu như trong lòng Khương Chỉ xếp một hàng thì người thanh niên này có thể đứng ở vị trí thứ hai.
Vị trí đầu tiên chính là người đàn ông cứu cô khỏi tay của Thời Sênh, Tần Hoa.
…
Đới Nguyệt đưa Đoàn Thanh Vân về phủ thừa tướng.
Đoàn Thanh Vân cũng đã tỉnh lại, trông hắn có vẻ như chưa hề chịu qua bất kỳ tổn thương nào, quần áo đang mặc trên người đều rất sạch sẽ.
Cũng không biết tại sao lại hôn mê lâu như vậy.
Hắn nhìn kỹ người đi phía trước, Đới Nguyệt…
Thừa tướng đã cứu