“Đánh chúng cho ta.” Một giọng nữ trong vắt từ ngoài cửa quán vọng đến.
Một bóng người từ ngoài cửa bước đến, ánh mắt lướt qua một lượt những người đang nói chuyện ban nãy.
Muốn trách thì phải trách bọn họ đen đủi ngồi ở cạnh cửa sổ, Thời Sênh vừa hay nghe thấy hết.
Đám người theo sau Thời Sênh, kế tiếp nhau chạy vào, đánh cho mấy người kia một trận.
Những người khác lũ lượt kéo nhau lui về góc quán, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Linh Ước.
Chỉ nói vài câu thôi mà thừa tướng đại nhân đã đánh người rồi.
Công phu trên giường của vị tiểu đạo trưởng nà nhất định rất lợi hại mới có thể dỗ dành được thừa tướng sủng ái như thế.
Thật không ngờ mấy tên đạo sĩ này nhìn bề ngoài có vẻ thanh cao, nhưng thủ đoạn tranh sủng thật quá lợi hại.
Có khi bọn họ cũng đi tìm một tiểu đạo sĩ thử xem.
“Đi thôi, về nhà.” Thời Sênh đưa tay kéo tay của Linh Ước, “Đám người đó nói chuyện khó nghe, lần sau còn gặp phải, trực tiếp để người xử chúng.”
Sự lạnh lùng trên khuôn mặt Linh Ước tan đi, đổi thành dịu dàng mềm mỏng, nắm lại tay của Thời Sênh, “Sao nàng lại đến đây.”
“Vừa hay từ trong cung ra ngoài, nhìn thấy người trong phủ đứng ở bên ngoài, ta đoán chàng đang ở trong này nên đến đón chàng về nhà.”
Về nhà…
Hắn bây giờ đã có nhà rồi!
“Ừm, về nhà.”
Linh Ước không biết được rằng, sau khi Thời Sênh về đến phủ, nghe nói Linh Ước đi dạo phố liền cố tình đến đây tìm.
Cả kinh thành đều biết, nam sủng của thừa tướng đại nhân là không thể nói gì được.
Một từ thôi cũng không được nói.
Ngay cả khen thôi, người đó đều có thể bị đánh.
Trước đây những vị thế gia công tử sợ sệt thừa tướng, giờ nhìn thấy mức độ Thời Sênh sủng ái Linh Ước, đều hận một nỗi không thể khiến thời gian quay ngược lại.
Bọn họ nếu ngay từ đầu có thể chủ động một chút, nói không chừng người đang được nhận sự đãi ngộ kia lại chính là bọn họ.
Số lượng những thế gia công tử hối hận không hề ít, thấy Thời Sênh vẫn chưa chính thức làm lễ cưới hỏi đàng hoàng lấy Linh Ước về, lại xét đến thân phận đạo trưởng của hắn, đám thế gia công tử này bắt đầu không an phận.
Một tên đạo sĩ thì không thể nào làm chủ quân được, thừa tướng đại nhân cuối cùng vẫn phải lấy một chủ quân khác.
Bọn họ vẫn còn cơ hội.
Vì thế nên một số thế gia công tử bắt đầu liên tục tiếp cận Thời Sênh.
Gì mà vô tình gặp, bất ngờ gặp, cướp bóc…
Những gì nghĩ ra được, bọn họ đều thử qua.
Thế nhưng bọn họ đến một góc áo của thừa tướng đại nhân cũng không sờ vào được.
Điều này lại càng làm kích động quyết tâm chinh phục của đám công tử thế gia.
Thi nhau chém gió, nhất định sẽ bắt được thừa tướng đại nhân.
…
Thời Sênh hiện giờ đều không muốn ra ngoài, vừa bước ra ngoài đã bị một đám đàn ông vây quanh, bám theo như một lũ điên vậy.
Cho dù cô đã liên tục quát mắng kịch liệt dọa dẫm nhưng bọn họ đều không thèm để ý.
“Vẫn chưa tìm thấy sao?”
“Chưa ạ, trước đây chúng ta cho phong tỏa cả kinh thành, từng dãy phố, từng ngóc ngách đều đã tìm kiếm qua, không thể có chuyện bỏ sót một chỗ nào.
Đại nhân… ngài nói xem, Ninh Vương có phải đã chết rồi không?”
Đêm hôm đó hỗn loạn như thế, nếu như Ninh Vương không cẩn thận bị kẻ khác gϊếŧ chết, xác lấp dưới đống xác chết bị thiêu đốt đó cũng là điều có thể xảy ra.
“Không đâu.” Nữ chính đâu có dễ dàng chết như thế.
Không làm cho hào quang của cô ta kiệt quệ đi, cô ta không thể chết.
Tuy không biết tại sao Thời Sênh lại quả quyết như vậy, Đới Nguyệt vẫn là làm theo chỉ đạo của Thời Sênh, cho người tìm kiếm bên ngoài thành.
Thời Sênh trở lại phòng.
Cái tên tiểu tử Cổ Tô lại dám ở trong phòng của cô, hơn nữa còn đang ở sát kế bên Linh Ước.
Ai đã thả cái tên tiểu tử này ra ngoài vậy!
“ Sư huynh…” Cổ Tô rất sợ Thời Sênh.
Thời Sênh vừa bước vào, cậu ta liền dúi đầu vào lòng Linh Ước.
Người đàn bà này rất đáng sợ.
Sư huynh suốt ngày bị cô ta bắt nạt.
Thời Sênh đưa tay túm lấy Cổ Tô nhưng Linh Ước lại kéo cậu ta lùi về phía sau, lông mày nhíu lại nhìn cô.
Thời Sênh: “…”
Cổ Tô đắc ý nhìn Thời Sênh giương giương lông mày, sư huynh vẫn thương cậu ta nhất.
“Có phải ta đã quá nuông chiều chàng rồi không.” Thời Sênh nheo mắt lại, ngữ khí có vài phần âm u.
Đừng cho rằng ông đây chiều chuộng chàng thì chàng không còn biết trời cao đất dày là gì nữa rồi.
Linh Ước buông Cổ Tô ra, “Sư đệ, đệ ra ngoài trước đi.”
“Không.” Cậu ra ngoài rồi sư huynh sẽ lại bị người phụ nữ này ức hϊếp.
“Mau nghe lời.” Linh Ước xoa xoa đầu Cổ Tô.
Ánh mắt Thời Sênh càng lúc càng thêm âm u.
Giống như hận một nỗi không thể băm tên tiểu tử Cổ Tô thành từng mảnh.
Cổ Tô cuối cùng vẫn là bị ánh mắt đáng sợ của Thời Sênh dọa đến phải