Mang Cổ Tô từ chỗ của đại nhân về, ta chỉ muốn đem hắn chốt vào một chỗ.
Nhưng hắn lại làm ra bộ đáng thương nhìn ta, “Đới Nguyệt, nàng ta dựa vào cái gì chiếm lấy sư huynh.”
Ta: “…”
Bởi vì Linh Ước công tử là chính quân mà đại nhân cưới hỏi đàng hoàng a!
Ta vắt khô chiếc khăn, đi tới trước mặt hắn, giúp hắn lau mặt, “Đại nhân đã từng nói qua, ngươi đừng tới gần Linh Ước công tử quá.
Ngươi đứng nói chuyện với hắn là được, tại sao ngươi luôn không nhớ được, cứ muốn bổ nhào lên trên người hắn thế.”
Cổ Tô lại càng ủy khuất hơn, “Nhưng mà hắn là sư huynh của ta a.”
Nhất thời ta không biết nên nói tiếp như thế nào.
Giống như từ nhỏ hắn đã sống với Linh Ước công tử, có tâm lý ỷ lại thì cũng rất bình thường.
Sau này vẫn nên nhìn hắn nhiều hơn một chút, không để cho hắn nhìn thấy Linh Ước công tử là được.
Những ngày ở trên núi trôi qua rất là nhàn nhã, đã lâu cũng không biết bây giờ bên dưới núi cuộc sống như thế nào.
Nhận được tin tức từ phủ thừa tướng, nói nữ hoàng đã băng hà, ta và Ánh Nguyệt đều có chút giật mình.
Nhìn dáng vẻ của nữ hoàng, ít nhất sống thêm vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì, làm thế nào liền băng hà rồi?
Mấy năm nay đại nhân không ở trong triều, nhưng quyền lực vẫn được người của Quân gia nắm giữ.
Những người này cực kỳ trung thành đối với Quân gia.
Đoán chừng đại nhân là người đầu tiên từ trước tới nay vài năm không vào triều, nhưng vẫn ngồi vững ở vị trí thừa tướng như trước.
Nữ hoàng băng hà, đại nhân vẫn là thừa tướng nên tất nhiên phải về triều.
Ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi với đại nhân.
Có lẽ nghĩ phải một tháng mới có thể trở về, nên không khỏi có chút bận tâm với Cổ Tô.
Ta đi đến phòng của hắn tìm hắn, lại phát hiện hắn cũng đang thu dọn đồ đạc.
Mấy năm trôi qua, thiếu niên năm đó đã trưởng thành trở thành một nam tử tuấn mỹ.
Có lẽ là bởi vì quanh năm tập võ, anh khí phi phàm, so với nam tử dưới chân núi này lại càng hấp dẫn người hơn.
Ta nhìn hắn có chút ngây người, trong lúc vô tình hắn cũng đã lớn như vậy.
“Đới Nguyệt.” Ta nghe thấy hắn gọi ta.
“Không lớn không nhỏ, phải gọi ta là Đới Nguyệt tỷ.” Ta hoàn hồn, đi vào, “Ngươi thu dọn đồ đạc làm cái gì?”
Hắn rất khéo léo tránh né một vấn đề phía trước, trực tiếp trả lời vấn đề ở phía sau, “Xuống núi với các ngươi a, sư huynh đã đồng ý.”
Đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn dính Linh Ước công tử như trước.
Hơn nữa sau khi khổ luyện công phu, mỗi lần đại nhân muốn chém hắn, còn biết đánh trả.
Mỗi lần đều làm cho đại nhân tức đến giơ chân.
“Chúng ta xuống phía dưới…” Còn không biết sẽ xảy ra những chuyện gì nữa.
Ta muốn khuyên hắn đừng đi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy mong đợi của hắn, cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.
Xuống núi rất thuận lợi, đại nhân và Linh Ước công tử vẫn hoàn toàn làm theo ý mình như trước đây, một đường vung thức ăn cho chó.
Ánh Nguyệt ở bên cạnh oán giận, chọc cho Cổ Tô cãi nhau cùng nàng.
Trải qua những ngày khẩn trương mà phong phú như trước đây, hiện tại lại nghĩ sống cuộc sống như thế này cũng không sai.
Tuy rằng đại nhân đã không vào triều vài năm, nhưng mà một chút uy tín cũng không giảm.
Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi.
Tân hoàng là người con thứ ba của nữ hoàng, trước đây cũng không lộ ra một chút phong quang nào, cơ bản không có cảm giác tồn tại, không nghĩ tới ở trong mấy người hoàng nữ, cuối cùng cũng là nàng đăng vị.
“Đới Nguyệt, ngày hôm nay là lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, sư huynh đi ra ngoài với nàng ta rồi, chúng ta cũng len lén đi xem một chút.”
Cổ Tô hấp tấp chạy tới, cầm lấy tay của ta, gương mặt lo lắng.
“Hằng năm đại nhân và Linh Ước công tử cứ đến lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa đều sẽ đi đến chỗ cây tam sinh, chúng ta đi làm gì…” Ta nói đến phần sau giọng nói có chút nhỏ, dư quang lại ngắm Cổ Tô vài lần.
Năm đó thiếu niên run lẩy bẩy được ta ôm vào trong ngực, bây giờ đã lớn như vậy…
“Trước đây sư huynh cũng không mang ta đi, ngươi dẫn ta đi nhìn.” Cổ Tô phe phẩy tay của ta, ngữ khí làm nũng rất là tự nhiên.
Có lẽ cũng không phải là làm nũng, chắc chỉ là ảo giác của ta.
Ta thở dài, “Nếu đại nhân phát hiện, sẽ đánh chết ta.”
“Không có, chúng ta liền liếc mắt nhìn từ xa là được.”
Ta bị hắn dây dưa đến không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mang theo hắn đi ra ngoài.
Hằng năm lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa đều rất náo nhiệt, ta theo dòng người, đưa Cổ Tô đến trước cây tam sinh.
Từ xa liền nhìn thấy đại nhân và Linh Ước công tử đứng ở dưới tàng cây tam sinh.
Linh Ước công tử ngửa đầu giống như đang tìm cái gì, đại nhân lại muốn kéo hắn đi.
Ta nhìn bọn họ, ngay cả Cổ Tô rời khỏi rồi