Úc Tửu dùng sự thật chứng minh một câu nói.
Chỉ có ruộng cày không hết, không có bò mệt không chết.
Anh nằm bò trên giường, mặt mũi đầy vẻ lụi tàn.
Sức chiến đấu của tiểu thanh mai nhà anh lại mạnh như vậy.
Thời Sênh đắp chăn cho anh, “Giờ thì anh ngủ được rồi chứ? Còn dám tác quái nữa, em làm chết anh.
”
Lòng tự tôn của Úc Tửu bị tổn thương, hổn hà hổn hển rụt vào trong chăn.
Thời Sênh buồn cười nhìn một đống lồi lên, trong cơ thể cô có linh lực, tinh lực khẳng định phải tốt hơn anh rất nhiều.
Thời Sênh cầm tài liệu lên giường, vừa trèo lên, Úc Tửu liền lăn tới ôm cô, ngủ say sưa.
Thời Sênh thở dài, chỉ để lại một ngọn đèn, từ từ nhìn những trang tài liệu chi chít chữ đó.
Những tài liệu này cũng không có nhiều thông tin hữu dụng, chỉ là một vài kế hoạch và đánh giá thu mua của tập đoàn Thịnh Thế.
Úc Hành Vân nói tập đoàn Thịnh Thế bị chính phủ nắm giữ.
Vì sao chứ?
Lịch sử của tập đoàn Thịnh Thế rất lâu đời, không phải tập đoàn mới nổi, vì sao chính phủ phải thu mua một tập đoàn phức tạp như vậy.
Những người đó vì sao lại đồng ý bán cổ phần đi?
Nếu là vì tiền, chỉ với sự phát triển của tập đoàn Thịnh Thế, mỗi năm đợi chia lợi nhuận cũng có thể khiến họ đếm tới mỏi tay.
Bán đi rồi, cái gì cũng không có nữa.
Chà, thật sự thú vị.
Khai giảng đại học, Thời Sênh đến tên cũng không đi báo, cô đã học qua rất nhiều đại học, không muốn học nữa.
Bất luận Cố Ngôn và Úc Hành Vân khuyên thế nào, Thời Sênh đều bày điệu bộ thái tử gia muốn hồi cung đăng cơ.
Đến Úc Hành Vân bảo Úc Tửu đi khuyên cũng không được.
Úc Tửu đâu có khuyên, anh trực tiếp ủng hộ Thời Sênh về mặt xáƈ ŧɦịŧ.
Cuối cùng hai bên lại ngồi xuống nói chuyện.
“Chú Cố, bác Úc, nếu hai người không thể đưa ra một lý do khiến cháu tin phục, cháu sẽ không từ bỏ.
” Ngữ khí Thời Sênh bình tĩnh.
“Chú biết.
” Cố Ngôn thở dài, “Hôm nay chúng ta muốn nói chuyện với cháu về tình trạng hiện giờ của tập đoàn Thịnh Thế.
”
“Úc Tửu, con ôm Tiểu Hạ làm gì, cút ra pha trà.
” Úc Hành Vân một cước đá tới đùi Úc Tửu, “Cần con có tác dụng gì, bảo con khuyên người cũng khuyên không xong.
”
Úc Tửu: “…” Sao lại là lỗi của anh.
Úc Tửu dưới cái nhìn hung dữ của Úc Hành Vân, chỉ đành đứng lên đi pha trà, sau đó trở lại tiếp tục ôm Thời Sênh.
Sự lãng mạn trắng trợn này, khiến cho hai người đàn ông lớn tuổi ngại toát mồ hôi.
“Khụ khụ…” Cố Ngôn ho một tiếng, “Tập đoàn Thịnh Thế có quan hệ với rất nhiều ngành nghề, nhưng mấy năm gần đây kỳ thực đã bắt đầu thua lỗ, chính phủ chỉ là giữ cổ phần không thả, người quản lý bên dưới ai ai cũng tìm cách vơ vét, rất nhiều người càng là quan hệ lệ thuộc.
Tiểu Hạ, cháu muốn quay về, con đường này rất khó đi.
”
Cố Ngôn cũng có chút không cam tâm, đó vốn dĩ là của Thịnh Gia, giờ bị người ta làm thành bộ dạng đó.
“Chú Cố, cháu còn trẻ, cháu cần những trắc trở này.
” Thời Sênh nói một cách khéo léo.
“Haiz, lão Cố, con bé Tiểu Hạ này giống mẹ nó, gan to, cậu cứ để nó đi.
Cứ coi như không thành, không phải còn có cậu, còn có chúng tôi sao? Còn có thể để nó chết đói sao.
”
“Vợ con con sẽ nuôi.
” Úc Tửu lập tức giơ tay.
“Thằng nhóc thối, nhìn Tiểu Hạ của con xem, lại xem con đi, cả ngày không làm nghề chính đáng, sau này bố thấy phải là Tiểu Hạ nuôi con thì có.
”
Thời Sênh: “…” Con trai nhà bác lợi hại lắm đó.
“Con tình nguyện để em Tiểu Hạ nuôi, em Tiểu Hạ em có chê anh vô tích sự không?”
Thời Sênh vứt cho Úc Tửu một ánh mắt ghét bỏ.
“Đàn ông đàn ang như con cũng không biết xấu hổ, thằng nhóc thối.
” Úc Hành Vân nói rồi lại bắt đầu bốc hỏa.
Chủ đề này không biết làm sao lại nghiêng rồi.
…
Thời Sênh không vội vàng đi tìm luật sư, mà là điều tra đâu vào đấy.
Bước này rất dài, cho nên Thời Sênh cảm thấy nên đối phó trước với Thẩm Giai Âm.
Công ty của Thẩm Giai Âm đi theo thương mại điện tử tương lai phải có.
Có thể nói những người cô ta đào tạo đều không tồi, ít nhất sau này, đều là người tài cán.
Hơn nữa cô ta dám bỏ tiền, những người này đều rất trung thành với cô ta.
Thời Sênh cũng không làm gì, mỗi ngày tới website của họ để lại vài câu khiêu khích, sửa sửa ít mã nguồn gửi chút phim xxx này nọ.
Một trang web