Kiếm pháp của Giang Trạm không tốt lắm, điểm mạnh của hắn là nội lực trong cơ thể vô cùng thâm hậu.
Thời Sênh nheo mắt xem hai người bọn họ đánh nhau.
Giang Trạm dường như đã nghiên cứu kiếm pháp của Phó Diệc Vân, có thể dễ dàng phá chiêu.
Phó Diệc Vân cũng không ổn, nhưng ta hắn vẫn vững vàng giữ thế thượng phong.
Động tác của hai người bọn họ nhanh đến mức như nhìn không rõ.
Chỉ có thể nhìn được sự giao hội của hai bóng người một đen một trắng, tách ra, rồi lại hợp vào…
“Choang…”
“Cạch!”
Giang Trạm hất tung người lên cao, rồi ngã nhoài xuống đất, thanh Xích Tiêu Kiếm rơi xuống ngay bên cạnh.
“Hay!”
Người phía dưới lập tức đứng lên vỗ tay rầm rầm.
Giang Trạm nhặt thanh Xích Tiêu Kiếm lên, chống tay xuống đất để đứng dậy, khóe miệng hắn có vệt máu chảy ra.
“Đa tạ.” Phó Diệc Vân bình tĩnh nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm lau miệng, cứng mồm nói: “Hôm nay chẳng qua là ông nhường ngươi thôi.”
“Gϊếŧ hắn đi, Phó công tử, gϊếŧ tên ma đầu này đi.”Không biết bên dưới có ai hét lớn.
Câu nói này như một viên đá ném xuống mặt hồ yên ả, dậy lên hàng ngàn con sóng, cuối cùng chuyển thành cơn sóng vô cùng hung hãn.
“Trừ ma vệ đạo! Trừ ma vệ đạo!”
“Trừ ma vệ đạo! Trừ ma vệ đạo!”
Nếu như Giang Trạm chết, Ma giáo sẽ tan rã, căn bản không có chốn dung thân.
“Thừa nước đục thả câu, đây chính là tác phong của danh môn chính phái các ngươi sao? Hôm nay Giang Trạm ta coi như đã lĩnh giáo được.”
Mặt Giang Trạm lạnh lùng, nhưng vẫn có vài phần khí thế.
Nhưng nếu nhìn kỹ gương mặt ấy, sẽ khiến người khác có một cảm giác hắn đang cố gắng chống chọi.
“Không cần phải nói thừa nước đục thả câu với Ma giáo, Phó công tử hãy gϊếŧ hắn đi.”
“Phó công tử, hãy mau ra tay.”
“Muốn người ta ra tay, tại sao các ngươi không ra tay, các ngươi sợ bị báo thù sao?” Rõ ràng Thời Sênh nói không to, nhưng tiếng nói như đâm xuyên không gian, lọt vào tai tất cả mọi người.
Có người tự động rời khỏi vị trí, Thời Sênh ngồi phía sau lập tức lộ ra.
Cô gác một chân lên chiếc ghế phía trước, hai tay khoanh trước ngược, hơi hất cằm, sắc mặt lộ vẻ mỉa mai và kiêu ngạo.
Cả võ đài bỗng yên tĩnh lạ thường.
Thời Sênh nói không sai, bọn họ không dám ra tay, người của Ma giáo không dễ động vào.
Bọn họ không quan tâm đến ân oán phân minh, mà chỉ quan tâm làm sao có thể báo thù nhanh chóng.
Nếu thực sự gϊếŧ Giang Trạm, nói không chừng người nhà bọn họ chẳng bao lâu nữa sẽ gặp chuyện.
Giang Trạm đưa ánh mắt vẻ phức tạp nhìn Thời Sênh.
Vừa rồi cô ấy vẫn còn có vẻ căm hận vì không thể gϊếŧ được mình, tại sao bây giờ lại nói đỡ giúp hắn?
Thời Sênh chậm rãi đứng lên, “Suy cho cùng, các ngươi thì có gì khác nhau? Chẳng qua là nói cho hay ho mà thôi, đến khi bị người khác biết được các ngươi làm những chuyện đó, thì lại đổi cách nói khác, để không bẩn thỉu như vậy mà thôi.
Đừng có giả bộ như *Liệt nữ trinh tiết, tất cả mọi người khi cởϊ qυầи áo ra thì cũng đều giống nhau mà thôi.
*Liệt nữ: chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết.
Ngươi là một cô nương, nói những lời nói khó nghe như vậy hay lắm sao?
“Vô Tranh, ngươi nói nhăng nói cuội gì thế.” Có người phẫn nộ quát mắng.
“Vô Tranh, ngươi muốn đứng về phía Ma Giáo?”
“Vô Tranh, ngươi là đồ đệ của Dược bà bà.
Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với linh hồn trên trời của bà ta sao.”
Từng lời nói mỗi lúc một nặng nề hơn đè lên đầu Thời Sênh.
Thời Sênh nhếch môi, khẽ mỉm nụ cười, trong tức thì như có trăm hoa đua nở, muôn hồng nhìn tía, mang theo mùi thơm ngào ngạt phảng phất xuyên thẳng vào lòng người.
Rồi chỉ một giây sau, trăm hoa đó bỗng chốc tàn lụi khô héo.
Bọn họ chỉ nhìn thấy ác ma từ trong bóng tối bước ra, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn, lúc nào cũng muốn bổ nhào tới căn xé bọn họ.
Cô gái trước mặt lên tiếng với một giọng nói vô cùng bình thản, “Nếu không phục, có thể tới tìm ta đàm đạo chuyện đời.
Ta sẽ miễn phí dạy các ngươi cách làm người.”
Câu nói đó không có một chút nào gọi là bình tĩnh, mà chứa đầy thái độ khiêu khích và hung hăng.
Cô buông cánh tay xuống, lúc mọi người cho rằng cô định làm gì, thì cô từ từ quay người, đi về phía dưới núi.
Bốn tên giáo chúng Ma Giáo chặn ở trên đường lên núi, lúc cô đi qua đã lập tức tách ra nhường đường.
Nực cười, cô gái này dám đánh nhau với cả Giáo chủ, bọn chúng nào dám đụng vào.
Bọn chúng sợ chết.
Đợi bóng Thời Sênh biến mất khỏi tầm nhìn của chúng, đám người đó mới hoàn hồn.
Cô Vô Tranh này sao lại kỳ quái như vậy.
…
Sự trừng phạt mà Hệ thống nói thực ra không đáng sợ lắm.
Nhưng thân thể Thời Sênh bị cứng nhắc không thể cử động trong vòng 3 giờ.
Thời Sênh sớm đã có phòng bị với Hệ thống.
Cô quay về đóng chặt cửa phòng, rồi dán một chiếc bùa, ai có thể làm gì được cô chứ?
Muốn đấu với ông sao! Hệ thống à, mi còn non lắm!
Sau đó, Giang Trạm vẫn tiếp tục đánh với bọn họ.
Nghe nói cuối cùng Giang Trạm bị thương rất nặng, rồi được đám người phía sau của Ma Giáo mau chóng cứu đi.
Phó Diệc Vân cũng