Đến khi Phó Diệc Vân và Bạch Lạc rời đi, Liễu Nhứ vẫn chưa xuất hiện.
Cô không ở cùng Liễu Nhứ, kịch bản có sẽ đã thay đổi khá nhiều…
Không biết tới khi nào họ mới gặp được nhau, Thời Sênh quyết định sẽ quay về tu sửa đường trước.
Trên đường trở về Ma giáo phải đi ngang qua một trấn nhỏ, vốn dĩ Thời Sênh không có ý định dừng lại, nhưng cô chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Giáo chủ, Tả hộ pháp…”
Thời Sênh bị ép phải dừng lại, người đó đang chạy từ cổng trấn nhỏ ra.
“Sao các ngươi vẫn còn ở đây?” Thính Phong nhíu mày hỏi.
Bọn họ đã nán lại mấy ngày liền, đám người này đáng lẽ đã sớm quay về Ma giáo rồi chứ.
Gương mặt đám người đó như có gì đó chột dạ, “Châu Chí cứu một cô nương, nên chúng ta mới nán lại nơi này.”
Tim Thời Sênh đập thình thịch, có dự cảm không tốt.
“Cô gái mà các ngươi cứu tên là gì?”
“Liễu Nhứ, cô ấy rất xinh đẹp.”
Bản cô nương biết ngay mà.
Kịch bản đại thần sẽ không bỏ qua cho bản cô nương.
“Ngươi đi gọi người ra đây, nếu Châu Chí không muốn đi thì ngươi hãy nói với hắn là sau này đừng có quay về Ma giáo nữa.” Thời Sênh lên tiếng dặn dò.
“Vậy cô nương đó?”
Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn rồi nở nụ cười có mà như không, “Ngươi có thể ở lại cùng.”
Người đó gật đầu lia lịa, chạy vào nhanh như tia chớp, rất nhanh chóng có vài người kéo xe ngựa đi ra.
Tổng cộng có 3 cỗ, nhiều hơn trước một cỗ.
Châu Chí là một chàng thanh niên tương đối đẹp trai, hắn ngồi trên cỗ xe ngựa cuối cùng.
Nhìn thấy Thời Sênh, hắn lập tức nhảy xuống, “Giáo chủ.”
Thời Sênh ngước nhìn cỗ xe ngựa thứ ba, một đôi tay trắng ngần dang từ từ vén chiếc mành trên xe, để lộ ra một gương mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp.
Cô ta cẩn thận liếc nhìn qua chỗ Thời Sênh, nhìn thấy Thời Sênh, ánh mắt cô ta như sáng lên, làm ra vẻ vô cùng vui mừng, “Vô Tranh cô nương, sao cô lại ở đây?”
Ánh mắt Liễu Nhứ có vài phần như đang thăm dò, vừa rồi đám người này gọi cô là giáo chủ, là giáo chủ của giáo phái nào?
Theo như cô ta được biết, trước nay cô ấy đều đơn độc một mình.
Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn không gặp nhau, cô ấy lại có thể trở thành giáo chủ gì đó được chứ?
Thời Sênh không thèm chú ý đến cô ta, cô cúi đầu nhìn về phía Châu Chí đang đứng trước xe ngựa.
Châu Chí vội vàng nói: “Giáo chủ, Liễu Nhứ cô nương một thân một mình, lại còn bị thương.
Ta thấy cô ấy rất đáng thương, có thể để cô ấy cùng chúng ta quay về được không?”
“Không được.” Thời Sênh từ chối không một chút do dự.
“Giáo chủ…” sắc mặt Châu Chí hơi thay đổi, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, chắc chắn sẽ không gây phiền hà gì cho giáo chủ.”
“Như vậy cũng không được.” Thời Sênh tiếp tục từ chối.
“Châu đại ca, thôi bỏ đi.
Vô Tranh cô nương có lẽ không thích ta.” Liễu Nhứ cắn môi, nhỏ nhẹ nói.
Nét mặt cô ta hơi tủi thân, ánh mắt cũng rất đáng thương, khiến mấy giáo chúng đứng bên cạnh cũng đều lộ vẻ cảm động.
Thời Sênh cười nhếch mép, nụ cười chứa đầy ác ý, “Liễu Nhứ, cô giả bộ đáng thương với ta làm gì.
Cô nghĩ ta là đám đàn ông đó? Nhìn thấy có tí sắc là không nhấc nổi chân?”
Liễu Nhứ như bị sỉ nhục, sắc mặt trắng bệch, người hơi run run, “Vô Tranh cô nương, dù cô không thích ta, thì cũng không cần phải sỉ nhục ta như vậy.”
“Cô nghĩ mình là ai, đáng để ta sỉ nhục cô sao?” Thời Sênh cười lạnh.
“Giáo chủ!” Châu Chí chạy lại trước cỗ xe ngựa của Liễu Nhứ, ánh mắt có chút bất mãn nhìn Thời Sênh, “Liễu Nhứ cô nương chỉ là một cô nương.
Cô không cần phải nói những lời khó nghe như vậy.”
Thời Sênh: “…” Cái tên vật hy sinh như nhà ngươi, lắm điều làm cái lông gì.
“Châu đại ca, không cần phải đỡ lời cho ta, có lẽ ta nên đi.” Liễu Nhứ nói rồi bước xuống xe.
Châu Chí ngăn cô ta lại, “Liễu Nhứ cô nương, không sao cả, để ta đưa cô đi.”
“Sao có thể như thế được… Châu đại ca, ta không thể liên lụy đến huynh.” Liễu Nhứ một mực lắc đầu, gương mặt lo lắng không yên.
“Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, cô là một cô nương, sao ta có thể yên tâm