CHUYỆN HÀNG NGÀY Ở MA GIÁO (13)
Võ lâm giang hồ không thể thiếu minh chủ.
Đại hội tuyển chọn minh chủ mười năm một lần đang sắp đến, Thời Sênh đem theo người xuống núi lần nữa.
Lần xuống núi này, Thời Sênh để bọn họ tự đi cướp, còn cô một mình đi tới Minh Nguyệt Sơn Trang, nơi cư trú của các minh chủ tiền nhiệm.
Chuyện lớn thế này, nam nữ chính chắc chắn sẽ đến.
Lúc này, Minh Nguyệt Sơn Trang vô cùng náo nhiệt.
Đại đa số mọi người đều tụ tập lại với nhau.
Thời Sênh đơn độc một mình.
Cô vẫn xinh đẹp mê lòng, nên lập tức khiến đám người phải chú ý.
Nhưng đám người này Thời Sênh không quen biết, cô chỉ biết mỗi trang chủ của Bích Thủy sơn trang.
“Vô Tranh cô nương cũng tới tham gia Đại hội minh chủ sao?” Trang chủ bước tới trước mặt Thời Sênh, nếu không chú ý đến những tính toán trong ánh mắt ông ta, thì thái độ cũng không đến nỗi tệ.
“Ta không thể tham gia à?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy ông hỏi câu hỏi này không phải là ngớ ngẩn sao? Đến đây không tham gia Đại hội minh chủ, thì đến để gϊếŧ người chắc?”
Trang chủ: “…” Con nha đầu khốn khϊếp toàn thân đầy gai nhọn này được dạy dỗ ở đâu ra vậy.
Kìm nén sự tức giận, trang chủ cố gắng giữ bình tĩnh nói tiếp, “Chắc Vô Tranh cô nương không có thiệp mời nhỉ?”
Thiệp mời chỉ phát cho những người có địa vị trên giang hồ.
Tà ma ngoại đạo chắc chắn không có thiệp mời.
“Có thiệp mời hay không có liên quan gì đến ông?” Tên trang chủ Bích Thủy sơn trang này tại sao lại chặn trước mặt cô.
Trang chủ mời mọc, “Vô Tranh cô nương không cần phải phòng bị như vậy.
Nếu cô không có thiệp mời, ta có thể đưa cô vào trong.”
“Ông không sợ tôi vào rồi sẽ gϊếŧ sạch bọn họ sao?” Thời Sênh nở nụ cười nhạt nhìn trang chủ.
Trang chủ chẹn họng, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nếu cô ấy vào đó rồi gây chuyện gì, thì việc này sẽ liên lụy đến ông, không thể thế được
“Tỷ tỷ.”
Một giọng nói vẻ vui mừng từ bên cạnh vang lên, “Chung bá bá.”
Trang chủ ngước nhìn người đang chạy qua bên này, gương mặt hơi thả lỏng, may thay có thể chuyển sang đề tài khác, “Tiểu Lạc, cháu cũng đến rồi.”
“Vâng.” Bạch Lạc gật đầu, nhìn Thời Sênh đứng bên cạnh, tò mò hỏi, “Tỷ tỷ, tỷ cũng đến tham gia Đại hội minh chủ à?”
Ngây thơ ngờ nghệch cũng có cái hay, dù lần trước bạn có đối xử với cô ta tệ bạc thế nào, thì cô ta quay đầu đi là sẽ quên hết.
“Ừ.” Thời Sênh tùy ý gật đầu, rồi nhìn về phía sau cô ta.
Phó Diệc Vân không có ở đây.
“Phó công tử đâu?’ Trang chủ hình như cũng hiểu ý của Thời Sênh nên vội lên tiếng.
Nụ cười của Bạch Lạc bỗng cứng đờ, trong ánh mắt phảng phất vẻ buồn rầu, rồi từ từ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Không biết.”
Trang chủ nhìn bộ dạng của Bạch Lạc, tinh ý nghĩ ra điều gì đó, lấy tư thái là một trưởng bối, ông ta xoa đầu cô ta, “Vào trong trước đi.”
“Vâng…” Bạch Lạc vẫn hơi thất vọng.
Nam chính nhất định đã gặp Liễu Nhứ rồi, hơn nữa còn đang ở cùng Liễu Nhứ, nếu không thì Bạch Lạc cũng không để lộ ra tâm trạng như vậy.
Thời Sênh tặc lưỡi như đang suy nghĩ điều gì, rồi nhấc chân đi vào cửa lớn của sơn trang.
Trang chủ muốn xem Thời Sênh vào trong sẽ thế nào, nên lập tức cùng cô vào trong.
Bạch Lạc cúi đầu đi theo phía sau.
Đúng lúc Thời Sênh đi đến của chính để kiểm tra thiệp mời, thì phía sau bỗng nhiên ồn ào rối loạn.
“Là Phó công tử…”
Tiếng nói phảng phất từ xa vọng tới.
Bạch Lạc túm chặt lấy váy, rồi hướng mắt nhìn về phía xa.
Phó Diệc Vân cùng một cô gái khác đang đi qua một đám người.
Hai người họ đều mặc trang phục màu trắng.
Chàng trai tuấn tú lạnh lùng, cô gái xinh đẹp ôn hòa, họ đứng cạnh nhau đúng là một cặp trời sinh.
Không nhìn thấy Châu Chí…
Chắc chắn là bị đá đít rồi.
“Tiểu Lạc muội muội.” Liễu Nhứ vừa nhìn đã thấy ngay Bạch Lạc đứng phía trước mặt, vẻ mặt vừa vui mừng vừa lo lắng, “Sao hôm đó muội lại một mình bỏ đi vậy, ta và Phó Diệc Vân ca ca rất lo lắng cho muội.”
Bạch Lạc nhìn Phó Diệc Vân đứng phía sau một bước.
Ánh mắt của Phó Diệc Vân chỉ dừng lại trên người cô một giây rồi dời đi chỗ khác.
Ánh mắt Bạch Lạc vô cùng thất vọng, hắn không lo lắng cho cô một chút nào.
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao.” Bạch Lạc nói rất nhỏ.
Liễu Nhứ lại tỏ ra vô cùng thân mật kéo lấy tay Bạch Lạc.
Bạch Lạc hơi né ngươi, nhưng Liễu Nhứ lại dùng lực để cô không thể thoát ra được.
Phó Diệc Vân đứng ở phía trước, Bạch Lạc không dám quá thô lỗ, chỉ có thể miễn cưỡng để Liễu Nhứ kéo tay mình.
Liễu Nhứ nở nụ cười dịu