“Phịch!”
Phó Diệc Vân từ trên không trung rơi xuống, vừa vặn rơi đúng vào lôi đài, bộ y phục màu trắng trên người hắn đã bị màu máu nhuộm đỏ.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí khiến mọi người buồn nôn.
Thời Sênh xoay người đáp xuống.
Bộ váy của cô bay lên như trăm hoa đua nở, thanh kiếm cũng nhuốm màu máu đỏ, tí tách tí tách rơi xuống lôi đài, rất nhanh chóng tích lại thành một vũng máu nhỏ.
“Vô Tranh…” Phó Diệc Vân ôm lấy lồng ngực, ngước đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt.
Thời Sênh hơi cúi đầu, như đang nhìn hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy mình trong mắt cô.
Cô như chỉ đang nhìn một món đồ, một món đồ không có sinh mệnh.
Tất cả bốn phía như biến thành bối cảnh, thế giới này, chỉ có cô mới là Chúa tể.
Suy nghĩ này khiến Phó Diệc Vân kinh sợ, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
“Vô Tranh, cô định đối địch với toàn bộ Võ Lâm sao?” Mọi người vây lại lôi đài hét lớn, ý đồ như dụ sự chú ý của cô, để cứu Phó Diệc Vân.
Thời Sênh đương nhiên không cho họ cơ hội này.
Lúc lời người kia vừa thốt lên, thanh kiếm đã đâm vào lồng ngực của Phó Diệc Vân.
Thanh kiếm xoay chuyển một cái, quay một vòng 360 độ trong lồng ngực, sắc mặt của Phó Diệc Vân đột nhiên trắng bệch.
Vệt máu đỏ thẫm thấm vào bộ y phục màu trắng, lồng ngực nhanh chóng nhuộm màu máu đỏ.
Thời Sênh rút kiếm, chuẩn bị đâm thêm một phát nữa, phía sau đột nhiên vang đến vô số âm thanh như xé toạch không gian.
Cô xoay người, dùng kiếm khua loạn một hồi.
Vô số ngân châm nhỏ va vào thanh kiếm của cô, tiếng “Leng keng” rơi xuống xung quanh người cô.
Thời Sênh giải quyết xong chỗ ngân châm đó, liền quay đầu nhìn mặt đất.
Phó Diệc Vân đã bị ai đó đưa đi, chỉ còn vệt máu trên đất, rõ ràng vừa rồi người còn ở đây.
Đám người này có lẽ biết không đánh lại được Thời Sênh, nên bắt đầu tản đi.
Giang Trạm nhìn đám người tản đi, mệt mỏi dựa vào lôi đài, cánh tay tê buốt không nhấc lên nổi.
“Vô Tranh, cô được làm bằng sắt à?” Hắn nghiêng đầu hỏi cô gái đứng trên lôi đài.
Mặt cô vẫn không đỏ, hơi thở vẫn đều đặn, lại còn đứng thẳng tắp như vậy, cứ như vừa rồi không phải là cô đánh nhau với bọn họ.
Thời Sênh nhảy từ trên lôi đài xuống, chân hơi mềm, cô dùng thanh kiếm chống xuống mặt đất, làm ra vẻ như cao thủ, “Cảnh giới của ta há có thể để đám phàm nhân ngu dốt kia so sánh được?” Sênh Huênh Hoang online.
“Hừ.” Giang Trạm nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt khinh bỉ, tiện mồm nhắc nhở, “Mau đi đi, nếu không thì đám người kia sẽ lại quay lại đòi gϊếŧ đấy.”
Thời Sênh cầm chặt thanh kiếm không động đậy, quả nhiên thể lực lại tiêu hao đáng kể, phải từ từ.
Giang Trạm đã đứng lên, thấy Thời Sênh bất động, hắn giục: “Mụ điên, đi thôi, cô còn muốn đánh với bọn họ? Tôi nói cho cô biết, ta không có nhiều tinh lực như vậy đâu.”
Thời Sênh trừng mắt hung dữ nhìn hắn, giục cái đầu nhà ngươi.
“Nếu không phải do ngươi, ta có đánh với bọn họ không?
Giang Trạm nghẹn họng, một lúc sau mới lên tiếng, giọng khàn đặc, “Có họa cùng chịu mà!”
Ai bảo ngươi cướp chức giáo chủ của ta.
Hơn nữa, làm sao hắn biết được, chỉ cần khó chịu một cái là cô cũng có thể đánh nhau.
Thời Sênh đứng im khoảng 5 phút, tới rút kiếm lên rồi rời đi.
Giang Trạm vội vàng đuổi theo.
Rời khỏi Minh Nguyệt Sơn Trang, Thời Sênh chọn đại mội hướng bước đi.
Gặp một con suối nhỏ, cô dừng lại, xuống nước rồi gột sạch bộ y phục của mình.
Trên người cô bị nhuốm một ít máu, máu màu đỏ tươi hòa vào dòng nước ào ào chảy về một nơi xa.
Gột xong y phục lên bờ, trong cơ thể cạn kiệt chỉ còn lại một chút nội lực, sấy khô y phục.
Giang Trạm ngồi xổm bên bờ suối tắm cho con chó nhãi nhép của hắn.
Thời Sênh nhìn con chó nhãi nhép này, hơi có chút nghi ngờ, vừa rồi hắn để con chó nhãi nhép này ở đâu?
Con chó vùng vẫy trong nước, làm nước bắn lên mặt Giang Trạm.
Tên thiểu năng này…
…
Sau này, cảnh hỗn chiến này được mọi người gọi là Sơ chiến của Giang hồ loạn thế.
Thời Sênh bỏ đi không một chút tổn hại, còn danh môn chính phái thì tổn hại mất quá nửa.
Đến Phó Diệc Vân cũng bị trọng thương.
“Diệc Vân ca ca uống thuốc nào.” Liễu Nhứ bê bát thuốc ngồi bên cạnh giường, giọng nói dịu dàng.
Phó Diệc Vân tựa vào giường, gương mặt hắn lạnh như băng, nhưng khi nhìn Liễu Nhứ bỗng trở nên ấm áp hơn, khóe miệng hơi cười, “Không phải có người hầu sao, sao nàng lại tận tay đem thuốc đến?”
Mặt Liễu Nhứ hơi đỏ lên, kèm theo đó là vài phần xấu hổ, e thẹn, “Nhứ Nhi muốn tận tay chăm sóc Diệc Vân ca ca.”
“Mấy ngày ngay vất vả cho nàng rồi.” Phó Diệc Vân nắm lấy tay Liễu Nhứ.
“Không vất vả.
Nhứ Nhi thấy rất hạnh phúc.” Liễu Nhứ cười dịu dàng, “Diệc Vân ca ca uống thuốc đi, thuốc nguội rồi.”
Ánh mắt Phó Diệc Vân vụt lên một tia dịu dàng, hắn nhận bát thuốc rồi uống.
Liễu Nhứ ngồi với