Phó Diệc Vân ôm Liễu Nhứ nhảy từ lầu hai xuống.
Liễu Nhứ lập tức chạy về phía Bạch Lạc, “Tiểu Lạc muội muội, gần đây muội đi đâu? Một chút thông tin cũng không có… Muội có biết, ta và Diệc Vân ca ca lo lắng cho muội thế nào không?”
Bạch Lạc không có ấn tượng gì với người đứng trước mặt mình, cái nhói đau kỳ lạ trong lòng vừa rồi kia cũng biến mất vô hình vô dạng.
Cô lùi lại phía sau, thu gọn mình sau lưng Thính Phong, kèm theo đó là vài phần sợ hãi và dò xét, “Các người quen ta sao?”
“Tiểu Lạc muội muội?” Liễu Nhứ hiển nhiên không hiểu Bạch Lạc có chuyện gì.
Phó Diệc Vân càng nhíu chặt mày, “Tiểu Lạc, cô không nhớ ta là ai sao?”
Trong đầu Bạch Lạc bỗng hiện lên những hình ảnh xa lạ.
Người đàn ông trước mặt cho cô một cảm giác rất quen thuộc, nhưng trong lòng cô lại có một chút kháng cự.
Cô khẽ lắc đầu.
Thời Sênh ăn xong miếng cơm cuối cùng, liền buông bát xuống.
Cảnh bên cạnh đã phát triển thành, Phó Diệc Vân và Liễu Nhứ muốn cưỡng ép đưa Bạch Lạc đi, giáo chúng Ma giáo không đồng ý, dẫn đến một cục diện gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
Còn bên phía Giang Trạm, hắn đặt mông ngồi lên người tên môn chủ kia, hắn chọc thanh Xích Tiêu Kiếm xuống, nhìn về phía Bạch Lạc.
Thời Sênh nhìn qua, hắn lập tức quay đầu, nhe răng cười với Thời Sênh đầy vẻ đắc ý vênh váo.
Thời Sênh: “…”
Trẻ thiểu năng thật dễ vui vẻ.
Thời Sênh nhìn sang hướng khác.
Cô đứng dậy, bước tới chỗ Bạch Lạc, gạt Liễu Nhứ đang chặn đường sang một bên.
“Vô Tranh…” Liễu Nhứ ngạc nhiên, tại sao cô ấy lại có mặt ở đây?
Thời Sênh cười tà khí, “Nữ… Bạch Lạc không đồng ý đi cùng các ngươi, lẽ nào các ngươi còn muốn cướp người hay sao?”
“Tiểu Lạc, có phải là cô ta uy hϊếp cô không?” Ánh mắt Phó Diệc Vân hơi lạnh lùng.
Lần trước y suýt chút nữa chết dưới tay cô gái này.
“Không phải, giáo chủ đối xử với ta rất tốt.” Bạch Lạc vội vàng phủ nhận.
Cô ra ngoài mới nghe được những lời đồn đại không hay đó.
Nhưng mắt cô có thể nhìn được, Ma giáo và những lời đồn thổi bên ngoài hoàn toàn không giống nhau.
Dù Giáo chủ nói chuyện khó nghe, nhưng cô ở đó lâu như vậy rồi, cũng chưa từng thấy cô ấy động tay động chân hay nổi giận với ai cả.
Hơn nữa, cô ấy còn đối xử rất tốt với phụ nữ…
“Tiểu Lạc muội muội…” Liễu Nhứ tiếp tục nói, “Muội hãy đi cùng chúng ta, ta và Diệc Vân ca ca sẽ không hại muội.”
Bạch Lạc đương nhiên kháng cự lại Liễu Nhứ, rồi thu cả đầu cả người nấp sau lưng Thính Phong, không nhìn họ nữa.
Nếu như lúc này để Bạch Lạc lựa chọn, cô nhất định sẽ chọn Ma giáo đã tiếp xúc một thời gian, chứ không phải chọn hai người lúc này hoàn toàn xa lạ với cô.
Thời Sênh vỗ tay, âm thanh trong trẻo khiến sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào cô, “Này, là cô ấy không muốn đi, chứ không liên quan gì tới ta.”
Ánh mắt Phó Diệc Vân hơi tức giận,”Vô Tranh, cô đã làm gì tiểu Lạc? Tại sao Tiểu Lạc lại mất trí nhớ?”
“Tại sao lại mất trí nhớ? Có lẽ là chướng mắt khi nhìn thấy cảnh ngươi và tình cũ ân ái với nhau chăng.” Thời Sênh buông tay ra, “Người thất tình, thích làm nhất là mất trí nhớ.”
Mặt Phó Diệc Vân hơi biến sắc, “Cô có ý gì?”
Bạch Lạc thích hắn ta?
“Giáo chủ…” Bạch Lạc thò đầu ra, khẽ hỏi, “Trước đây ta từng thích hắn ta sao?”
Cô nhìn thấy người đàn ông này liền thấy rất đau buồn, lẽ nào cô thực sự đã từng thích người đàn ông này?
“Đúng vậy, cô nhìn thấy hắn không thấy có một cảm giác kỳ lạ gì sao?” Cô ấy chỉ mất trí nhớ chứ không thay đổi linh hồn, cơ thể có chút phản ứng theo bản năng, hoặc bị thứ gì đó thân quen đả kích, có lẽ sẽ kích phát trí nhớ, từ đó có thể hồi phục lại trí nhớ.
“Diệc Vân ca ca, cho Tiểu Lạc muội muội một chút thời gian để suy nghĩ đi, đợi muội ấy nhớ ra rồi chúng ta lại đến hỏi muội ấy.” Liễu Nhứ kéo tay Phó Diệc Vân, sợ hắn vì câu nói vừa rồi của Thời Sênh mà sinh ra suy nghĩ gì đó.
Phụ nữ nhìn phụ nữ luôn luôn nhìn thấy rõ hơn rất nhiều so với đàn ông, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô ta đã biết Bạch Lạc thích Phó Diệc Vân.
Bạch Lạc vẫn chỉ để lộ cái đầu như cũ, trong ánh mắt long lanh tràn đầy sự mơ hồ và tò mò.
Phó Diệc Vân liếc nhìn cô ấy, rồi gật đầu với Liễu Nhứ, cuối cùng là một ánh mắt ác liệt nhằm vào người Thời Sênh.
“Vô Tranh, thù lần trước, sớm muốn gì ta cũng sẽ báo.”
“Cung