Thời Sênh đi đến trước mặt Thẩm Tinh Hải, rồi vứt thanh nhuyễn kiếm của hắn qua đó, “Thẩm nhị công tử, ta khuyên ngươi một câu, đừng có để tiểu mỹ nhân này đi lại trước mặt ta, nếu không thì…”
Ánh mắt Thời Sênh có chút lạnh lùng tàn nhẫn, Thẩm Tinh Hải không hiểu gì cả.
Vị Vị đã đắc tội gì với cô ấy?
Kết quả là, Thời Sênh quay đầu, bộ mặt ấm áp nhìn Chung Vị Vị.
Thẩm Tinh Hải: “…” Vậy là hắn đắc tội với cô?
Thẩm Tinh Hải thực sự không hiểu suy nghĩ của Thời Sênh.
Cho đến tận khi cô dẫn theo một đám giáo chúng hùng hùng hổ hổ lên núi, Thẩm Tinh Hải cũng vẫn chưa định thần lại được.
Thế là xong rồi?
Cảm thấy thế này không chân thực?
Chung Vị Vị không bị trói.
Sau khi Thời Sênh đi, cô giúp Thẩm Tinh Hải cời trói, nhưng do không có sức, nên phải mất một lúc lâu mới cởi được.
Thời Sênh nghe đám giáo chúng trông coi nói, Chung Vị Vị tự tay gϊếŧ chết Chung Hàn.
Chung Hàn hại chết cha cô ấy, cô ấy làm như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Đám ngươi này đợi dưới chân núi hai ngày hai đêm mới hồi phục khí lực, không ai dám lên núi để gây sự.
Họ lần lượt quay về nhà lấy tiền để mua lại vũ khí.
Ma Giáo náo nhiệt một khoảng thời gian khá dài.
Lúc này, đại khái có thể dùng câu ‘đếm tiền mỏi cả tay’ để miêu tả tâm trạng của giáo chúng ma giáo.
Giáo chủ không tốn chút sức lực có thể có được nhiều tiền như vậy, đủ để bọn họ được ăn thịt một thời gian dài.
Mọi người trong Ma giáo rất vui, nhưng cũng có người không vui.
Kẻ đấu giá được đồ tốt là kẻ căng thẳng, lo lắng nhất.
Không những phải đề phòng chủ nhân cũ, mà còn phải đề phòng cả đám người có võ công cao hơn mình, bây giờ bọn họ không an toàn chút nào hết.
Rất lâu về sau, người trong giang hồ mới nhận ra được lòng dạ hiểm ác của Thời Sênh.
Nhưng mà thực ra Thời Sênh chỉ muốn kiếm một món tiền.
…
Ông Bạch vẫn kiên trì trấn thủ dưới chân núi.
Ông ta muốn gặp Bạch Lạc.
Chứng mất trí nhớ của Bạch Lạc không có một chút chuyển biến tốt nào cả.
Mặc dù cô ấy đã gặp cha mình, nhưng không muốn đi theo cha.
Bây giờ cô ấy tin tưởng Ma giáo hơn.
Ông Bạch cũng không phải là kẻ cả ngày nhàn rồi, ông vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Ông ta thấy Bạch Lạc ở Ma giáo cũng rất tốt, nên lặng lẽ chuyển cho Thời Sênh mấy rương bạc lớn, để cô chăm sóc tốt cho Bạch Lạc.
Con gái nhà mình ở đây…
Ôi, cứ coi như là Ma giáo, thì ông ta cũng không còn cách nào khác.
Ông ta muốn đánh cũng đánh không lại, nên chỉ có thể hối lộ.
Bạch Lạc vẫn luôn là mỹ nhân trấn giáo của Ma giáo.
Đám người độc thân cung phụng cô ấy như nữ thần, không ai được phép vô lễ.
Thấy Thời Sênh không còn gì để nói.
Giáo chủ như cô là không khí à?
Dù gì dung mạo cô cũng đẹp như hoa, được không!
Đám giáo chúng tỏ ý, giáo chủ là của giáo chủ tiền nhiệm, bọn họ không dám dây máu ăn phần.
Nói đến Giang Trạm, Thời Sênh thấy hơi bực mình, tên này đã bế quan ba tháng rồi!
Kiếm của cô đã khát máu sắp không chịu được nữa rồi!
Gần đây, Thời Sênh đã di chuyển trận địa, trấn thủ ở ngoài mật thất bế quan của Giang Trạm.
Mãi cho tới nửa năm sau, Thời Sênh đợi đến mức đầu như mọc nấm, cánh cửa bằng đá khép chặt kia mới có người mở ra.
Vừa xuất quan Giang Trạm đã nhìn thấy Thời Sênh, hắn ngơ ngác, “Sao cô lại ở đây?”
Cô ấy ở ngoài đợi mình!
Cô ấy ở ngoài đợi mình!
Ha ha ha, ông biết mà, cô ấy nhất định là sùng bái sắc đẹp của ông mà.
Thời Sênh hoàn toàn không biết diễn biến tâm lý của Giang Trạm, bây giờ cô chỉ muốn lấy máu!
Vì vậy, Thời Sênh trực tiếp lao đến.
Rất nhiệt tình!
Thấy cô nhiệt tình như vậy, ông đây cũng miễn cưỡng ôm cô một cái!
Kết quả….
Hắn còn chưa ôm vào người, cánh tay bỗng lạnh ngắt, thanh kiếm lóe lên ánh sáng lành lạnh kề sát trên cánh tay hắn.
Ý thức được, hắn dùng nội lực vùng vẫy.
Trong mắt Thời Sênh, lực chiến của Giang Trạm chính là cặn bã, ai biết được rằng lần này hoàn toàn không phải như vậy.
Cô chỉ cảm thấy có một sức mạnh long trời lở đất đang đang cuốn về phía cô, thanh kiếm bỗng rung thành tiếng ong ong ong.
Thời Sênh cũng bị chấn động bay lên…
Thời Sênh nhìn người đứng trước cánh cửa đá với ánh mắt không thể tin được, Giang Trạm, ngươi ăn rau chân vịt đấy à?
Rất nhanh chóng, cô không nhìn thấy nữa, chỉ nghe tiếng gió xào xạc, không ngừng thổi vào má, thổi vào thân thể cô.
Mẹ kiếp, ông nội ngươi!
Phía sau là vực thẳm!
Đương nhiên, Giang Trạm không ngờ uy lực lại lớn mạnh như vậy.
Sau khi Thời Sênh rơi xuống, mặt hắn hơi biến sắc, rồi nhảy xuống theo
Hắn vừa nhảy xuống, một luồng ánh sáng từ phía dưới xông lên, suýt chút khiến hắn ngã nhào.
Hắn cố gắng nhìn bóng người phía dưới, nhưng không