Thời Sênh tiếp thu xong kịch bản mới tỉnh dậy.
Cô nằm trên một chiếc giường lớn có chạm khắc hoa văn, bên ngoài tấm màn che rủ xuống, có thể nhìn thấy cung nữ bên ngoài.
Thời Sênh nhìn chằm chằm lên đỉnh giường, thời gian cô tới có lẽ không muộn…
Nữ chính xuyên không, ở lãnh cung một khoảng thời gian, lúc này có lẽ chuẩn bị thu hút sự chú ý của nam chính.
Truyện này không phải là truyện thân tâm thanh tịnh, nam chính đã ngủ với rất nhiều phụ nữ, nữ chính cũng bị người khác ngủ rồi.
Đối với một vài độc giả muốn đọc truyện sạch mà nói thì truyện này tuyệt đối là thuốc độc.
“Nương nương, người tỉnh rồi sao?” Có bóng người đi đến trước tấm màn che, hơi cúi đầu, cung kính hỏi.
“Ừ.” Thời Sênh đáp lại một tiếng.
“Thục Phi nương nương phái người đến truyền lời, mời người đến Lạc Tuyết Viên ngắm mai, nương nương, người xem?”
Thục Phi? Ngắm mai?
Thời Sênh nhanh chóng lướt qua kịch bản một lần, rồi nhanh chóng có đáp án.
Thục Phi luôn luôn đối đầu với nguyên chủ, lần này lại mời nguyên chủ đi ngắm mai thì chắc chắn không có ý tốt gì, nhưng cuối cùng nàng ta cũng không được như ý, ngược lại còn làm “áo cưới” cho nữ chính, khiến nam chính chú ý đến nữ chính.
“Đi, tại sao không đi?” Màn diễn của nam nữ chính, sao có thể thiếu cô được.
Quan sát chuyên nghiệp 100 năm.
Có lẽ chiến trường chính của kịch bản này là ở Hoàng cung.
Tác giả chú trọng miêu tả Hoàng cung, vì vậy Hoàng cung trong không gian này nhìn vô cùng hào hoa, còn đẹp hơn ở hiệu ứng đặc biệt trong phim ảnh.
Thời Sênh ra cửa mới phát hiện tuyết đang rơi.
Ngắm mai chắc chắn có tuyết rơi.
Thời Sênh kéo sát chiếc áo lông thú màu đỏ trên người, rồi được người hầu dìu ngồi lên *bộ liên.
*Bộ liên: một công cụ thay đi bộ, dùng người để khiêng thời cổ đại.
Trong Lạc Tuyết Viên đều là mai đỏ, lúc này tuyết rơi trắng xóa, từng gốc mai đỏ nở rộ, mùi hương nhẹ nhàng xông vào mũi, đem theo hơi lạnh thấm vào ruột vào gan.
Mỗi Hoàng thượng đều có một vị Hoàng hậu đã chết, tình cảm của vị Hoàng thượng này đối với Hoàng hậu đã chết chắc chắn không bình thường.
Mai đỏ của Lạc Tuyết Viên chính là do Tiên Hoàng hậu đã trồng.
“Quý Phi nương nương tới…”
Theo tiếng nói the thé đó, trong ngôi đình ở phía xa, các phi tần muôn hình muôn vẻ đều bước ra, hai chân hơi khuỵu xuống, tay chống vào bên eo, đầu hơi cúi xuống đợi Thời Sênh qua.
Nguyên chủ là một vị rất hung hăng hống hách trong cung, mặc dù không làm chết người, nhưng thủ đoạn cần phải có để hạnh họe giày vò đám nữ nhân hậu cung này thì nguyên chủ có thể học một cách rất nhanh.
Vì vậy, đám phi tần này khá sợ Thời Sênh.
Thời Sênh từ bộ liên bước xuống, đi tới trước mặt bọn họ, “Quý Phi nương nương vạn phúc kim an.”
“Miễn lễ.” Thời Sênh đi xuyên qua bọn họ, bước vào trong đình.
Đa số những người này đều là làm nền, nên không cần để ý.
Thục Phi là một người thiên về phong cách diêm dúa lòe loẹt, tạo cảm giác chấn động rất mạnh ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Trong hậu cung này, ngoài nguyên chủ ra thì vị Thục Phi này được sủng ái nhất.
“Tỉ tỉ, hôm nay thấy sắc mặt tỉ không được tốt lắm, lạnh quá sao?” Thục Phi cười cười, tiến lên trước nói.
“Đúng là rất lạnh, Thục Phi không ngại thì cho bổn cung dùng áo lông cáo của ngươi để chống rét đi?” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Thục Phi, ánh mắt bình tĩnh, nhưng kèm theo vài phần lạnh lùng.
Người ta nói, phụ nữ cần gì phải gây khó dễ cho phụ nữ, nhưng phụ nữ không làm khó phụ nữ, chẳng lẽ còn có thể đi tranh đấu với đàn ông sao?
Nữ nhân trong hậu cung trừ việc cả ngày trông ngóng Hoàng thượng ra, cũng chỉ có thế đấu với nhau để tìm một niềm vui.
Nụ cười của Thục Phi thoáng cứng lại, sau đó cười nói, “Áo lông này muội muội đã dùng qua, sao có thể đưa cho tỉ tỉ, muội muội sẽ kêu người mang cái mới đến cho tỉ tỉ.”
“Bổn cung không chê.”
Thục Phi nắm lấy hai bên chiếc áo lông cáo, ánh mắt trần đầy sự thăm dò, con tiện nhân này sao hôm nay lại như vậy?
Dừng lại khoảng vài giây, Thục Phi vẫn cởi chiếc áo lông thú ra, không có đồ chống rét, Thục Phi đột nhiên bị lạnh ho sù sụ.
Bên cạnh, có người muốn lấy lòng Thục Phi, nên đã cởi y phục trên người của mình đưa cho Thục Phi.
Thục Phi từ chối khéo léo.
Thời Sênh nhìn ả cười mà như không.
Ánh mắt đó làm tim Thục Phi đập nhảy loạn, lẽ nào nàng ta nhận ra điều gì?
“Tỉ tỉ, mấy ngày nay