Ngươi thấy ta là quân cờ hay là người giữ cờ?
Ngữ khí rất bình tĩnh, Vũ Văn Tuần lại nghe thấy sự hung hăng, ngang tàng ngạo thị quần hùng.
Cảm xúc của Vũ Văn Tuần biến chuyển, khéo léo nói, “Vân Quý Phi, nàng muốn thế nào?”
“Ngươi đều muốn làm chuyện đó với ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tha cho ngươi sao?”
Thanh kiếm lạnh như băng tiếp xúc vào da thịt, một luồng khí lạnh từ thanh kiếm truyền vào trong cơ thể hắn, giống như trời mùa đông lạnh căm căm mà bị đẩy vào nước lạnh, đến mức trong xương cũng phát tán khí lạnh.
Kể từ trước đến nay, Vũ Văn Tuần chưa từng cảm thấy mình gần với cái chết như lúc này.
Thời Sênh không tiếp tục dùng lực, cô cảm nhận được lực phản kháng lại từ trên người Vũ Văn Tuần truyền đến, nếu cô tiếp tục dùng lực, chắc chắn sẽ bị BUFF ‘hào quang của vai chính” phản lại.
Đến lúc đó sẽ là không huênh hoang được mà ngược lại còn bị mất mặt.
Thời Sênh cầm lấy cằm hắn rồi đưa bình trà trên bàn lên, “Uống hết chỗ đó đi.”
Tự mình tạo nghiệt, tự mình uống!
“Vân Quý Phi, trẫm vẫn là vua của một nước, ngươi dám đối xử với trẫm như vậy?” thứ trong bình trà đó là hắn sai người bỏ vào, hắn còn không rõ bên trong đó là gì sao? Tuyệt đối không thể uống!
Sớm biết nữ nhân này khó đối phó như vậy, vừa rồi hắn đã không để cho đám người kia ra ngoài.
“Bệ hạ đang nói gì vậy, ta chỉ muốn mời Bệ hạ uống trà mà thôi.” Nhắm mắt nói bừa ai chẳng làm được.
Cho rằng bản cô nương chưa từng đọc qua sách à?
“Bệ hạ muốn tự uống, hay là ta cho người uống?”
Vũ Văn Tuần thấy câu nói này cực kỳ quen.
Ngay vừa rồi thôi, câu nói đó do chính hắn nói, kết cục là chỉ trong nháy mắt, câu nói này lại được nói ra từ miệng cô.
Vũ Văn Tuần là một hoàng đế, sự nhẫn nại chắc chắc có, vì vậy hắn cố gắng kéo dài thời gian với Thời Sênh, muốn tìm cơ hội để truyền tin cho người bên ngoài.
Đương nhiên Thời Sênh không kiên nhẫn để vòng vo với Vũ Văn Tuần.
Lúc Vũ Văn Tuần có ý đồ thuyết phục Thời Sênh, cô đã bạo lực đạp cho hắn một cái, giằng lấy bình trà, trực tiếp đổ vào miệng hắn.
“Bệ hạ, chúc ngươi may mắn.” Thời Sênh kéo hắn đến cửa sổ bên cạnh rồi đẩy hắn ra ngoài.
Vũ Văn Tuần ngã sấp mặt như chó ăn phân, còn chưa kịp gọi người, thì đã nghe tiếng Quý Phi nhà mình âm u nói: “ Đừng tưởng ra ngoài rồi thì có thể quay lại cắn lại ta.
Có thể ta không đấu lại được cả đám các ngươi, nhưng… thiêu trụi cả Hoàng thành này thì ta đảm bảo ta nhất định làm được.
Ta dám thả ngươi đi, thì nhất định có cách đối phó với ngươi, dù sao thì ta cũng không sợ chết.”
Câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Vũ Văn Tuần lê lết bò dậy, Thời Sênh nhoài người về phía cửa sổ, nhìn đối diện hắn.
“Trang Quỳnh, ngươi hãy đợi đấy cho trẫm.” Hắn hận là không thể bóp chết nữ nhân này.
Thời Sênh quay người rồi ném nốt tên áo đen đang nằm trên đất ra ngoài.
“Đáng sợ quá!” Thời Sênh vỗ vỗ ngực, sau đó là tiếng đóng cửa sổ ‘phạch’.
Ánh sáng biến mất, bóng dáng của Vũ Văn Tuần lập tức bị bóng đêm che phủ.
Trang Quỳnh!
…….
Ngày hôm sau, Thời Sênh nghe có người nói Lục Nhược được thăng lên chức Chiêu nghi.
Xem ra, tối qua Lục Nhược là người giúp Vũ Văn Tuần giải quyết.
Không biết loại thuốc đó có đúng là có tác dụng mất trí nhớ hay không, mà Vũ Văn Tuần hình như hoàn toàn không nhớ tới chuyện mình đã tới gây sự với Thời Sênh.
Chuyện này, Vũ Văn Tuần nhất định không nói cho người khác.
Những người tối qua tới cung của cô, có lẽ không nhiều người biết được chân tướng.
Nngười biết được chân tướng tuyệt đối sẽ bị Vũ Văn Tuần diệt khẩu đầu tiên.
Thời Sênh nghĩ rồi lại thấy không thoải mái, mình lên mặt một hồi, kết quả là hắn quay người đi lại quên hết mọi thứ?
Vũ Văn Tuần cũng là một tên ngốc, bên cạnh có lẽ có người bày ra kế hoạch cho hắn, biết được tất cả tình tiết.
Vậy nên, có lẽ Vũ Văn Tuần chỉ không biết bên trong đã xảy ra những gì, còn mọi chuyện chắc chắn là hắn biết.
Bên ngoài có rất nhiều cấm vệ quân từ từ bước đến, có thể thấy một loạt, cung nữ, thái giám bị thay thế một cách âm thầm lặng lẽ.
“Nương nương….
Bệ hạ định làm gì vậy?” Bây giờ tất cả những người trong cung đều không được phép ra ngoài, mọi thứ đều được đưa từ ngoài vào.
“Giam lỏng ấy mà.” Thời Sênh ném điểm tâm trong tay vào hồ nước.
“Giam lỏng?” Giọng Đào Tẩm nghẹn lại, “Tại sao Bệ hạ lại giam lỏng người?”
Thời Sênh suy nghĩ một lúc, từ từ nói, “Có lẽ