“Vân Quý Phi, cô muốn tạo phản sao?” Vũ Văn Tuần ấn chặt vào eo của Thục Phi, nghĩ khí lạnh lùng.
“Đâu có!” Thời Sênh lắc đầu, “Từ đâu mà bệ hạ lại nhìn thấy ta muốn tạo phản chứ?”
“Quỳ xuống cho trẫm!” Từ lúc nãy đến giờ, vẫn chưa thấy cô hành lễ, hắn tức chết mất thôi.
Ánh mắt của Thời Sênh hơi chùng xuống, “Ta chỉ quỳ người chết.”
Vũ Văn Tuần: “….”
Người đâu! Kéo Quý Phi đại nghịch bất đạo này ra chém cho ta! Chém!
“Bệ hạ đừng tức giận, tức giận làm hại cơ thể.
Chuyện vừa rồi là do thần thϊếp không cẩn thận, thần thϊếp không trách tỉ tỉ.” Quý Phi thân mật giúp Vũ Văn Tuần thuận khí.
Sự tức giận này lại càng lúc càng bùng to hơn.
“Vừa rồi có phải ngươi đẩy Thục Phi xuống nước?” Vũ Văn Tuần lạnh lùng hỏi.
“Người đoán xem.”
Trẫm… đoán!
Đoán cái ông nội nhà ngươi!
Tức chết trẫm mất!
“Thục Phi, vừa rồi là nàng ta đẩy nàng?”
Thục Phi ngập ngừng không thành câu, “Bệ hạ… cái này…”
Vũ Văn Tuần ôm chặt lấy eo Thục Phi, “Phải là phải, không phải là không phải.
Có trẫm ở đây, nàng ta còn có thể làm gì được nàng sao?”
“Thần thϊếp mời tỉ tỉ đến bên đình ngồi, ai ngờ tỉ tỉ không muốn… còn đẩy thần thϊếp một cái.
Cũng một phần do lúc đó thần thϊếp đứng không vững, nên chuyện này không liên quan đến tỉ tỉ nhiều…” Viền mắt Thục Phi đỏ hoe, trong câu nói trần đầy sự tủi thân.
Thục Phi của ta lợi hại thật.
Nữ tử sống trong cung đấu, kỹ năng diễn xuất quả nhiên là bài học tất yếu.
Vũ Văn Tuần vỗ vỗ lưng Thục Phi, quay đầu nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
“Thục Phi có ý tốt mời ngươi, ngươi lại đẩy Thục Phi xuống hồ nước.
Vân Quý Phi, ngươi có ý đồ gì, ngươi muốn cho hậu cung của trẫm không bình yên thì ngươi mới vui sao?”
Thời Sênh không thèm hé răng.
Nói với tên thiểu năng này làm gì.
Có giải thích thì cũng đều như đánh rắm.
“Không có gì để nói nữa sao? Vậy là ngươi thừa nhận, chính ngươi đẩy Thục Phi xuống nước?” Giọng Vũ Văn Tuần cao lên.
Tất cả mọi người trong Tuyên Hòa Điện đều sợ hãi, cung nữ, thái giám tất cả đều quỳ xuống.
“Các ngươi nói xem có đúng không?”
Vũ Văn Tuần chỉ vào Thời Sênh, lồng ngực nhấp nhô bất định.
“Vân Quý Phi quen thói đố kỵ, tâm địa độc ác, giáng xuống làm Chiêu nghi.” Trực tiếp đẩy vào lãnh cung, những người của Trang gia chắc chắn sẽ làm ầm lên, Vũ Văn Tuần chỉ có thể bước từng bước một.
Thục Phi nhân cơ hội Vũ Văn Tuần không nhìn thấy, bèn đắc ý liếc nhìn Thời Sênh.
Không có địa vị Quý Phi, xem nàng ta còn dám ngang ngược thế nào trong cung.
Thời Sênh nhếch khóe môi, không biết đang cười hay đang chế nhạo.
“Cút ra ngoài.” Vũ Văn Tuần nhìn thấy thái độ của Thời Sênh, liền quát lớn.
Thời Sênh không chặn họng Vũ Văn Tuần.
Cô chỉ đang liếc nhìn Thục Phi với một ý nghĩ sâu xa khác, rồi xoay người rời khỏi Tuyên Hòa Điện.
Vũ Văn Tuần nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt thâm trầm như mãnh thú ngủ đông.
Thục Phi cũng thấy khϊếp sợ bộ dạng này của Vũ Văn Tuần.
Nàng ta vội vàng cúi đầu, coi như chưa nhìn thấy gì.
Vũ Văn Tuần nói Thục Phi chú ý nghỉ ngơi, rồi đưa Lục Nhược đi.
Thục Phi tức giận đau đến tận tâm can, nàng ta vừa đánh đổ một Quý Phi, giờ lại là một An Chiêu nghi.
Thục Phi từ Dưỡng Tâm Điện trở về tẩm cung mà nàng ta ở, cả đường đi đều luôn miệng trách mắng Lục Nhược.
“Nương nương đừng giận, An Chiêu nghi dù sao cũng chỉ là một Chiêu nghi, không vượt qua người được.” Người bên cạnh Thục Phi an ủi.
“Tháng này, Bệ hạ đến chỗ nàng ta đến mấy ngày.
Bây giờ lại là một Chiêu nghi, chưa biết chừng lúc nào đó sẽ leo lên mất.” Thục Phi vày vò chiếc khăn tay, gương mặt uất hận.
“Nương nương… Vân Quý Phi này…”
Thục Phi trừng mắt lạnh lùng, cung nữ lập tức sửa lại, “Vân Chiêu nghi trước đây không dễ đối phó là do địa vị của nàng ta quá cao.
Nhưng bây giờ ngoài Đức Phi nương nương, thì hậu cung này người là lớn nhất, muốn đối phó với một Chiêu nghi, nương nương có gì phải sợ chứ?”
Sắc mặt Thục Phi từ từ thay đổi.
Tứ phi huệ đức thục hiền, ngoài Huệ phi vẫn chưa phong, thì Đức phi và Hiền phi đều ở bên cạnh Vũ Văn Tuần từ khi hắn còn là Thái tử.
Nhưng người được sủng ái nhất vẫn là người đến sau là cô.
Thục Phi nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ làm sao có thể đối phó với Lục Nhược.
“Vân Chiêu nghi.”
Tiếng gọi hơi nhỏ, làm Thục Phi vội vàng mở mắt.
Trên cây cầu cong cong, Thời Sênh cầm thanh kiếm đang đứng