Lam gia hiện giờ vẫn còn là một gia tộc nhà cao cửa rộng, sự nghiệp phát triển.
Có Lam Thanh ra mặt, Trần Nguyên rất nhanh sau đó nhận được điện thoại của đoàn phim “Nắng gắt”, để Thời Sênh đi thử vai nữ phụ chính trong phim.
Trần Nguyên cúp điện thoại, vẻ mặt là biểu cảm không hiểu chuyện gì cả, “Người trong đoàn phim “Nắng gắt”có phải bị cửa đập trúng đầu rồi không? Để em phải đi làm nền cho một người mới.”
“Chị Trần, thời gian.”
“Thời gian gì cơ?” Trần Nguyên cầm điện thoại đi đến chiếc xô-pha trước mặt Thời Sênh rồi ngồi xuống.
“Thời gian thử vai đó.”
Trần Nguyên: “…”
Không những người trong đội phim “Nắng gắt” đầu bị đập trúng cửa, mà đến cả nghệ sĩ của nhà chị đầu cũng bị cửa đập vào rồi.
“Thâm Thâm à, vai diễn này tuy rằng là nữ phụ chính, nhưng mà nhân vật lại không được yêu thích, kết cục cuối cùng cũng không được tốt đẹp, càng huống hồ dựa vào địa vị của em, đâu cần đi diễn cái gì mà nữ phụ chính chứ.”
Thời Sênh: “…”
Ông anh trai tiện lợi của cô đã đi cửa sau để lấy cho cô vai diễn này, không đi có phải là sẽ có lỗi lắm không, phải bỏ ra một đống tiền như vậy.
“Chị Trần, em là đi làm vật biểu tượng mà.” Thời Sênh làm biểu cảm sâu hiểm khó dò.
Bổn cô nương chỉ là muốn đi thăm dò nữ chính thôi.
Trần Nguyên phân tích mọi góc độ, hết hướng này sang hướng khác cho Thời Sênh hiểu, cuối cùng vẫn không thể khiến cô từ bỏ ý định nhận vai diễn này.
Chị chỉ đành miễn cưỡng đưa cô đi thử vai.
Quá trình thử vai rất thuận lợi.
Vai diễn này bởi vì có chút đặc biệt cho nên bao lâu nay vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Đây cũng chính là lý do Thời Sênh đi cửa sau để có được vai diễn này.
Nguyên tác trong truyện, nhân vật này cuối cùng phải tìm diễn viên một cách qua loa, vội vàng lại cũng không có điểm gì đặc sắc cho nên bị bôi nhọ không ít.
Thời gian bắt đầu bấm máy là một tuần nữa và địa điểm quay phim là ngoại ô.
Trần Nguyên ở độ tuổi này, trong tay còn có những nghệ sĩ khác, đương nhiên không thể đi cùng Thời Sênh, cho nên đã điều cho cô hai người trợ lý.
Thời Sênh cảm thấy bản thân mình giống như một tiểu thư con nhà giàu sang quyền quý, hai người trợ lý nào có đủ, lại thêm hai người trợ lý toàn năng được điều từ chỗ Lam Thanh cũng đến để phô trương.
“Nắng gắt” là một bộ phim nói về luân lý tình người, phần đầu tiên địa điểm được chọn để quay phim là ở khu vực điện ảnh của thành phố D.
Thời Sênh không đi cùng đoàn làm phim qua đây, mà ngồi máy bay riêng của Lam Thanh.
Đúng vậy, cuồng vương chiều em gái Lam Thanh phải đi công tác ở thành phố D nửa tháng.
Thật ra Thời Sênh rất nghi ngờ việc Lam Thanh đi công tác chỉ là giả, còn việc chạy đến đây xem cô quay phim mới là thật.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, cô quay phim ở thành phố D, Lam Thanh liền công tác ở thành phố D.
Để thuận tiện cho việc Thời Sênh quay phim, đến khách sạn để cô nghỉ ngơi Lam Thanh cũng chọn nơi gần nhất với địa điểm quay phim.
Thế nhưng đạo diễn khi đó đã ở khách sạn cho nên Thời Sênh và Lam Thanh liền trực tiếp lợi dụng món hời của đoàn phim.
“Bảo bối, tối nay muốn ăn gì.” Lam Thanh tựa người vào cửa kính trên sân thượng, cả khuôn mặt đều viết lên ba chữ to đùng “chiều chiều chiều.”
Thời Sênh im lặng một lúc, “Không phải anh đến đây để làm việc sao?”
“Làm việc cũng cần ăn cơm chứ, anh trai em cũng đâu phải siêu nhân.”
“Tùy anh thôi.”Thời Sênh chỉnh lại quần áo.
Hai người đang chuẩn bị ra ngoài thì trời bỗng sấm sét đùng đùng, ào ào ào bắt đầu đổ mưa.
Lam Thanh mặt mày phiền muộn đành phải gọi đồ ăn của khách sạn giải quyết ngay trên phòng.
Ăn cơm xong, Lam Thanh xoa xoa đầu của Thời Sênh, “Bảo bối à, mau mau nghỉ ngơi sớm nhé.
Anh trai em phải đi kiếm tiền nuôi em đây.”
“Chúc anh ngủ ngon.” Thời Sênh làm vẻ mặt của môt đứa bé ngoan ngoãn.
Sau khi Lam Thanh rời khỏi phòng, Thời Sênh gọi điện thoại báo cáo với Trần Nguyên.
Trần Nguyên ở đầu dây bên kia dặn dò bla bla bla đủ thứ.
Thời Sênh cứ thế đặt điện thoại xuống để chị ta càu nhàu.
Trần Nguyên chưa đến bốn mươi tuổi, sao lại có thể giống mấy người già như vậy.
Đúng lúc cô chuẩn bị đi tắm thì bên ngoài đột nhiên vọng vào tiếng cãi nhau om sòm.
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào cửa phòng một lúc, đôi mắt khẽ di chuyển rồi tiến đến cửa mở ra.
Bên ngoài hành lang đã tập trung không ít người, toàn bộ sự chú ý được dồn vào hai cô gái trẻ.
Trong đó, một người đứng chắn trước cửa phòng, dường như không muốn để người còn lại vào trong.
“Tôi thích căn phòng này, cô nhường cho tôi thì có làm sao, tốt xấu gì thì tôi cùng là tiền bối của cô.” Cô gái vừa nói câu nói này mặc một chiếc váy màu đỏ rực, trang điểm rất đậm, vô cùng lòe loẹt.
Đặc biệt là đường rãnh trước ngực, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn xé toạc cái lớp vải vô duyên chướng mắt đó đi, để thỏa mãn ngắm nhìn.
“Mạnh tiểu thư, phòng là do đạo diễn đã phân chia trước đó.
Chị có ý kiến gì thì đi tìm đạo diễn nói chuyện.” Cô gái bị người mặc váy đỏ đứng chắn trước mặt không bị làm cho tức giận, chỉ bình tĩnh trả lời.
Cô gái đó