“Cái gì?” Ôn Kiều nghe xong thông báo của đoàn phim, sắc mặt vô cùng tệ.
Cảnh đó tuy rằng cô không có lời thoại, thế nhưng có biểu cảm khuôn mặt, cái đó cũng rất quan trọng.
Cô ta làm như vậy chính là đang cắt cảnh quay của cô.
Vẻ mặt của Lương Phương nghiêm trọng, “Lần trước em đi xin lỗi, cô ta không chấp nhận, chắc chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Ôn Kiều trầm mặc một lúc, “Em gọi điện cho Ngải Duy Tư hỏi xem sao.”
“Vô dụng thôi, đạo diễn mà đồng ý thì chắc chắc đã gọi cho ông ta trước.
Nếu đã đồng ý thì sẽ không dễ dàng sửa lại đâu.” Phương Lương lắc đầu, “Ôn Kiều, gần đây em có chút nóng nảy.”
Ôn Kiều nắm điện thoại, nhếch môi không nói lời nào.
Phương Lương vỗ vỗ vai cô ta, “Lần đầu tiên nhận bộ phim lớn như thế này, nhất định là có áp lực…”
Phương Lương khuyên bảo Ôn Kiều một hồi, cuối cùng cảnh quay này vẫn quyết định như thế.
Không có Ôn Kiều hãm chân, tiến độ quay phim trong chốc lát đã hoàn thành.
Sau khi kết thúc công việc, đạo diễn Chung đưa cho Thời Sênh một cái phong bì.
Những diễn viên bị chết trong phim đều được nhận một cái phong bì, vẽ hai từ “May mắn.”
Thời Sênh sờ sờ, cũng không ít.
“Lam tiểu thư, thời gian tới tôi vẫn còn một bộ phim, không biết cô có hứng thú không.”
“Không có hứng thú.” Thời Sênh lắc đầu, “Có điều nếu có vai diễn như thế này anh có thể tìm tôi.”
Thời Sênh ném cho đạo diễn Chung một anh mắt “Anh hiểu mà.”
Vai diễn như thế này…
Đạo diễn Chung im lặng, bộ phim đó của ông không có nhân vật như thế này.
Sắp bị cô đổi thành kiểu nhân vật chính rồi.
Ngày thứ hai, Thời Sênh rời khỏi đoàn làm phim.
Trở về, Thời Sênh nhất định không chịu về công ty.
Trần Nguyên chắc chắn đang ở công ty chờ cô.
Còn lâu cô mới đi.
Đẩy cả bốn người trợ lý đi chỗ khác, Thời Sênh một mình lái xe về nhà.
Cô đỗ xe bên dưới tầng hầm, xuống xe rồi tiến về phía thang máy.
Đi được vài bước cô liền lùi về phía sau.
Ánh mắt dừng tại vị trí bên cạnh ô đỗ xe.
Là một chiếc xe việt dã.
Là chiếc xe lần trước cô đến đón Lam Thanh.
Nhưng mà…
Ai có thể nói cho cô biết, xe của cô tại sao lại bị người khác vẽ bậy vậy, vẽ cái quái gì đây…
Con mắt nghệ thuật của người này thật quá kém.
Vâng, biển số xe cũng bị cạy mất rồi.
Thời Sênh đi một vòng quanh chiếc xe.
Ngoại trừ những nét vẽ nguệch ngoạc như vẽ bùa trừ ma và biển số xe bị cạy mất, lốp xe thì bị xì hết hơi, những thứ khác đều không sao cả.
Không sao cả…
Trong đầu Thời Sênh đang cuồn cuộn một vạn từ chửi mẹ nó.
Đứa tâm thần nào nhân lúc bà đây không có mặt, động đến xe của bà.
Thời Sênh gọi điện cho quản lý tòa nhà.
Người quản lý tòa nhà sớm đã phát hiện chiếc xe này bị người khác làm thành bộ dạng này, thế nhưng không liên hệ được với chủ nhà, bọn họ cũng không dám bừa bãi động vào.
Thời Sênh nhớ ra Nguyên chủ để lại đây một cái máy bay riêng, cô không về nhà, sao có thể nghe được điện thoại chứ.
Người quản lý tòa nhà nói với cô thời gian gây án là khoảng ba giờ sáng ngày hai mươi ba tháng bảy.
Người gây án đã che hết camera lại, căn bản không thể nhìn thấy người.
Chủ nhà không có đây, bọn họ cũng không dám tùy tiện báo cảnh sát.
Ngày hai mươi ba tháng bảy, cô vừa đi đến thành phố D vài ngày.
Còn biết chọn thời điểm nữa cơ đấy!
“Mang tất cả máy ghi hình ở những đoạn ngã rẽ bên ngoài đến đây điều tra cho tôi.” Thời Sênh ngồi trong phòng làm việc của quản lý tòa nhà, sai giám đốc quản lý toà nhà đang đứng trước mặt.
“Sao?”
“Sao cái gì, tôi nói mang tất cả máy ghi hình ở những đoạn ngã rẽ bên ngoài đến đây điều tra cho tôi.
Tên đó còn có thể bay từ trên trời xuống chắc? Chủ nhà chúng tôi bỏ tiền ra cúng bái các ông, có phải các ông ăn cơm khô quá nên biến thành bình hoa rồi phải không?” Thời Sênh bắt đầu nổi nóng.
Giám đống quản lý tòa nhà tất nhiên là biết người đang ngồi trước mặt ông ta bây giờ là ai, bị gào thét cũng không dám nói gì, gọi điện thoại cho người điều tra, giám sát.
Trong lòng ngược lại đang oán thầm, trên ti vi thì nhìn giống như một cô gái xinh đẹp trắng trẻo, lại giàu có, sao bên ngoài đời tính cách lại tệ thế này.
Quả nhiên minh tinh đều là những người hai mặt.
Sau đó giám đốc quản lý toàn nhà liền nhìn thấy một ảnh hậu tính cách khó chịu đến tận Thái Bình Dương, giống như một năng lực mà ông ta hoàn toàn nhìn không hiểu, như phải tách cả mấy cái màn hình ra.
Ảnh hậu lại còn có cả năng lực lợi hại như vậy sao…
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Thời Sênh phát hiện trong mấy đoạn băng ghi hình đều nhìn thấy một bóng người, vừa chỉ vừa hỏi giám đốc, “Hắn ta là ai.”
Giám đốc quản lý tòa nhà nhìn qua đó, vừa nhìn một cái liền nhận ra đó là ai.
Không phải vì điều gì khác mà chính là vì cách trang điểm cổ quái của hắn ta, giống như một tên lưu manh vậy.
Ở một nơi như Nhất Lưu Tinh Anh, khu nhà ở tụ tập những nhân sĩ nổi tiếng, hắn ta xuất