“Nắng gắt” tiến vào giai đoạn tuyên truyền với khí thế hừng hực.
Sau khi công bố nhân vật của mình, Thời Sênh cũng không tham gia nữa, cho nên mỗi ngày cô và Cố Trì đều rúc lại một chỗ cùng nhau… chơi game.
“Nữ thần, nữ thần ơi, chị mau tới đây.” Lâm Trạch Nam gào toáng lên trong phòng khách.
Cố Trì thong thả ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, Thời Sênh lại nghe thấy thanh âm răng rắc kia.
Vang tới mức mày cô phải nhíu lại, Thời Sênh buông di động, sờ sờ đầu hắn.
Cố Trì chớp mắt, gục đầu xuống tiếp tục chơi game.
Thời Sênh ra khỏi cửa, Lâm Trạch Nam ôm Ipad, thấy thời Sênh đi ra thì lập tức ồn ào: “Nữ thần, có người lại bôi đen chị.”
Thời Sênh: “…”
Cô nhận lấy Ipad, vừa nhìn đã thấy trên đó viết đu đủ thứ như cô tự lăng xê mình thế nào, chỉ là nói có chút khác đi mà thôi.
“Người bôi đen tôi nhiều, đừng hoảng, kệ cho bọn họ bôi đen đi.” Thời Sênh ném Ipad trả lại cho hắn.
Trước kia nguyên chủ đi theo con đường nữ thần dịu dàng, cách đối nhân xử thế tuy rằng không quá khéo léo nhưng cũng không đắc tội nhiều người.
Từ khi Thời Sênh tới, trong lúc vô tình đã đắc tội với vô số người.
“Nữ thần, chị quá tốt rồi.
Nếu em mà bị bôi đen như thế thì em nhất định sẽ đánh chết bọn họ.” Lâm Trạch Nam tỏ ra cực kỳ sùng bái.
Người tốt? Cô ư?
Đầu óc của thằng bé này không có vấn đề gì đấy chứ?
“Thân thể của Cố Trì có phải có vấn đề gì không?” Thời Sênh nói sang chuyện khác.
Lâm Trạch Nam nhìn về phía phòng ngủ, lúc đi ra, Thời Sênh đã đóng cửa lại rồi.
“Thân thể của lão đại quả thực không tốt lắm.
Anh ấy ăn ngủ nghỉ rất lung tung.
Lúc em không ở đây, có khi anh ấy thức suốt đêm, có đôi khi ngủ li bì.
Anh ấy…”
“Lâm Trạch Nam.”
Thanh âm của Lâm Trạch Nam im bặt, Cố Trì đã đứng ở cửa tự bao giờ.
Lâm Trạch Nam có cảm giác như ai đó đang bóp chặt cổ mình.
“Lão đại…”
“Anh đưa em về.”
Những lời này là nói với Thời Sênh.
Thời Sênh chần chừ một chút rồi chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài cùng Cố Trì.
Cố Trì nhanh chóng quay lại, Lâm Trạch Nam ngồi trên sô pha, vẻ mặt sợ hãi.
“Đừng nói với cô ấy.” Cố Trì nhìn hắn, “Một chữ cũng không được nói.”
“Lão đại…”
“Tôi không muốn cô ấy lo lắng.” Cố Trì tiếp tục nói.
Khóe miệng Lâm Trạch Nam giật giật, vấn đề sức khỏe của anh là do nghỉ ngơi không khoa học, không phải bệnh nan y gì, sao lại cứ làm như sắp sinh ly tử biệt tới nơi vậy.
Nhưng Cố Trì đã nói vậy, Lâm Trạch Nam cũng không dám nói lung tung nữa.
Lần đầu tiên hắn thấy lão đại chiều chuộng một người như thế.
Cố Trì đi về phòng ngủ, lúc tới cửa, hắn lại dừng bước, “Cậu tự xử lý Diệp Tĩnh Y đi, đừng để tôi phải ra tay.
Còn Phương Tử Ngôn, tôi cũng không hy vọng hắn có cơ hội tới quấy nhiễu cô ấy.”
Cửa phòng chậm rãi khép lại.
Lâm Trạch Nam thở dài.
Chuyện lần trước nữ thần tham gia đua xe, lão đại vẫn không hỏi đến, người bên dưới cũng giả câm giả điếc, nghĩ hắn sẽ không truy cứu nữa, nhưng Lâm Trạch Nam biết, hắn chỉ đang đợi mọi người tự quyết định mà thôi.
Giờ Cố Trì nói như vậy tức là đã đưa tối hậu thư, cũng xem như đã cho hắn mặt mũi rồi.
Nhưng mà còn Phương Tử Ngôn…
Người này muốn xử lý cũng hơi phiền phức, nếu dùng tới tài nguyên của nhà họ Cố thì đơn giản, nhưng không biết lão đại sẽ ra tay tới mức độ nào.
…
Thời Sênh hơi lo lắng cho sức khỏe của Cố Trì, sau khi trở về liền gọi điện thoại cho Lâm Trạch Nam.
Lâm Trạch Nam sao dám nói gì nữa, chỉ nói cô tự mình đi hỏi lão đại nhà hắn thì hơn.
Thời Sênh càng nghĩ càng thấy không ổn, nửa đêm liền thu thập đồ đạc rồi chuyển sang nhà Cố Trì ở luôn.
Dù sao hắn cũng là người đàn ông của mình, ngủ với người đàn ông của mình là chuyện trời đất tác hợp.
Cố Trì nhìn Thời Sênh lôi một đống đồ vào, từng túi lớn túi nhỏ chui vào phòng hắn.
“Sao quần áo của anh lại toàn là kiểu này thế?” Trong tủ quần áo của Cố Trì toàn là đồ màu đen, có cái còn vẽ những hoa văn cổ quái.
“Em không thích à?” Cố Trì cau mày hỏi cô.
“Không hẳn, anh mặc gì cũng đẹp.”
Cố Trì rất hợp với quần áo màu đen, nó làm hắn có vài phần vẻ đẹp của sự suy đồi, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Thời Sênh đẩy quần áo của hắn sang một bên, để ra một khoảng trống nhỏ rồi treo quần áo của mình vào.
Bởi vì ở gần nên cô cũng chỉ mang tới hai bộ thường phục, nếu muốn mang xuống hết, chỉ sợ cả cái tủ này của Cố Trì cũng không đủ cho cô treo.
Đợi cô thu dọn xong thì cũng đã tới chín