“Đây là ba của tôi.” Ông Cố nhìn có vẻ là một người rất nghiêm khắc, nhưng ánh mắt ông lại rất hiền hòa.
“Chào bác Cố.”
Ông Cố nở nụ cười, đưa cho Thời Sênh một bao lì xì thật to.
Cố Hạo biết tính cách của ba mình nên lại dẫn Thời Sênh đi tiếp.
“… Đây là chị dâu hai.”
“Chào chị dâu hai.” Thời Sênh lấy ra một cái hộp làm bằng gỗ tử đàn tốt nhất, còn tản ra mùi hương tự nhiên, vừa thấy đã biết là hàng loại một.
Có thể thấy người tặng rất để tâm tới việc chọn quà.
Cố Hạo hơi kỳ quái, thời gian ngắn như thế, sao cô có thể chuẩn bị nhiều đồ tốt như vậy chứ?
“Không biết là em tới nên chuẩn bị hơi sơ sài, em đừng để ý nhé! Chờ ngày khác, chị dâu sẽ tự tặng lại quà tốt hơn cho em.” Chị dâu hai tỏ ra hơi ngượng ngùng.
Chờ Cố Hạo giới thiệu xong tất cả mọi người, trong tay Thời Sênh cũng đã có một đống lớn lễ vật và bao lì xì.
Quý trọng nhất chính là cái vòng tay mà ông lão Cố tặng cho cô, nghe nói là di vật của vợ ông để lại, tượng trưng cho thân phận chủ mẫu của gia đình.
Cố Trì cũng nhận được không ít bao lì xì.
Dưới sự sắp xếp của Thời Sênh, Cố Trì cũng tặng quà năm mới cho Cố lão gia và ba mình.
Cố lão gia mừng tới phát khóc, ông Cố thì đờ cả người ra.
Cố lão gia sai người làm cơm đoàn viên, vốn bọn họ đã ăn rồi, nhưng vì Cố Trì về nhà nên mọi người vẫn ngồi vào bàn rất quy củ, ăn một chút gọi là tượng trưng.
“Cháu gái à, anh trai cháu là một người rất giỏi đấy.” Cố lão gia cười tủm tỉm nhìn Thời Sênh.
Năm đó chuyện của Lam gia rất lớn, chính ông cũng phải chú ý, vậy mà trong thời gian ngắn ngủn vài năm lại lớn mạnh tới trình độ như bây giờ.
So ra cũng chẳng kém nhà bọn họ là bao.
“Anh ấy là một người anh trai tốt.” Thời Sênh cười đáp.
Hai người nói chuyện cũng coi như vui vẻ.
Cố Trì ngồi bên cạnh im lặng nghe cô nói chuyện, không giống trước kia, mỗi lần ngồi ở đây sẽ đều tỏ vẻ bất an và nôn nóng.
“Xem ra Tiểu Trì thật sự thích cô gái này.” Chị dâu cả và chị dâu hai nhà họ Cố lặng lẽ nói chuyện với nhau.
Chị dâu cả liếc nhìn Thời Sênh một cái: “Cũng không biết nhân phẩm ra sao.
Vừa rồi chúng ta tặng cho cô ấy nhiều đồ như thế, cô ấy đưa chúng ta cái gì? Chị vừa lén nhìn, chỉ là một cái vòng tay.”
“Đưa cái gì không quan trọng, Tiểu Trì thích mới là quan trọng nhất.”
“Chị chỉ sợ Tiểu Trì bị cô ấy lừa, sợ nhất là vì coi trọng Cố gia…”
Chị dâu hai lặng lẽ đạp chị dâu cả một cước ở dưới gầm bàn.
Thời Sênh liếc nhìn qua bên này.
Chị dâu cả xấu hổ cười một cái, cúi đầu không nói chuyện nữa.
Thời gian hơi trễ, sức khỏe của Cố lão gia cũng không cho phép ông thức quá muộn nữa.
Cố lão gia nhìn Cố Trì với vẻ chờ mong.
“Hay hôm nay Tiểu Trì và Tiểu Thâm cùng ở lại đi, phòng của Tiểu Trì vẫn còn nguyên.”
Cố Trì cau mày, hắn kéo kéo tay Thời Sênh, lắc đầu.
Thời Sênh bất đắc dĩ, đành nói với ông cụ: “Ông nội, ngày khác cháu sẽ đưa anh ấy về chơi.”
Hôm nay Cố Trì chịu về, ông lão Cố đã rất vui vẻ rồi, mặc dù cụ hơi thất vọng khi cháu trai không ngủ lại, nhưng dù sao cũng tốt hơn mọi năm.
Cố Hạo đưa Thời Sênh và Cố Trì trở về.
Trên đường về, Cố Hạo cố nhẫn nhịn không nói chuyện.
Đến tận khi xuống xe, hắn mới gọi Thời Sênh lại.
“Tiểu Thâm, hôm nay cảm ơn em, ông nội rất vui vẻ.” Cố Hạo nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Anh Cố khách khí rồi.”
“Nếu Tiểu Thâm không chê thì cứ gọi anh là anh cả.
Tiểu Trì đành nhờ em chăm sóc vậy, cần gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Thời Sênh trầm mặc vài giây, “Vâng, chúc anh cả ngủ ngon.”
Cố Hạo nhìn hai người bước vào thang máy rồi mới lái xe quay về.
Khi hắn về tới biệt thự, mọi người vẫn còn thức.
“Có chuyện gì vậy? Ông nội, sao ông còn chưa ngủ, muộn lắm rồi?”
“A Hạo, anh nhìn mấy thứ này đi.” Chị dâu hai chỉ vào mấy cái hộp trên bàn.
Tất cả đều là những thứ ban nãy Thời Sênh lấy ra.
Cố Hạo khó hiểu, mấy thứ này làm sao à?
Trong mỗi hộp đều là quà, có khi là ngọc thạch, có khi là trang sức được chế tác hết sức tinh xảo.
“Có gì không ổn sao?” Tuy rằng mỗi hộp chỉ có một cái, nhưng có thể chuẩn bị được nhiều thế này trong thời gian ngắn cũng thật không