“Ôn Kiều, em không nên giải thích một chút sao?” Tô Mộ Viễn vứt một tờ báo xuống trước mặt Ôn Kiều.
Trên báo, Ôn Kiều và Giang Bách Vũ đang ôm nhau với tư thế ái muội.
Ôn Kiều cau mày giải thích, “Em chỉ cùng hắn ăn một bữa cơm mà thôi.
”
“Cái này mà gọi là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi sao?” Tô Mộ Viễn chỉ trang báo, đáy mắt tràn đầy lửa giận.
“Anh không tin thì thôi.
”
“A…” Tô Mộ Viễn cười lạnh một tiếng, “Đi ra ngoài.
”
Ôn Kiều há miệng thở dốc, cũng không tiếp tục giải thích nữa mà đứng thẳng người, nhanh chóng rời đi.
Chuyện xấu của Ôn Kiều và Giang Bách Vũ lập tức lên hẳn trang đầu.
Giang Bách Vũ là người rất nhiều scandal xấu, nhưng Ôn Kiều thì không, cô ta là nghệ sĩ có quan hệ với Tô Mộ Viễn.
Chuyện ái muội của hai người này đột nhiên bị truyền ra như thế liền rất được người ta chú ý.
Một thời gian sau đó, scandal giữa Giang Bách Vũ và Ôn Kiều liên tục truyền ra.
Cho dù Ôn Kiều có tránh đi thì Giang Bách Vũ vẫn tìm được cơ hội để dây dưa cùng cô ta.
Bởi vì Giang Bách Vũ chen một chân vào nên quan hệ giữa Ôn Kiều và Tô Mộ Viễn lập tức đóng băng.
Tô Mộ Viễn cắt đứt mọi tài nguyên của cô ta.
Thậm chí còn âm thầm phong sát Ôn Kiều.
Ôn Kiều không phải giữa đường bị người cướp vai diễn thì cũng là đối tác đột nhiên đổi ý ngay trước khi ký hợp đồng.
Ôn Kiều tức giận cực kỳ, hằm hằm đi tìm Tô Mộ Viễn.
“Ôn tiểu thư, cô không thể vào…”
Thư ký còn chưa nói xong, Ôn Kiều đã đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong thật sự chọc người ta mù mắt.
Một cô gái đang ngồi trên đùi Tô Mộ Viễn, ngực nửa lộ ra cọ cọ vào ngực của hắn.
Tay Tô Mộ Viễn đặt trên lưng cô ta, vốn định đẩy cô ta ra, nhưng thấy Ôn Kiều bước vào thì còn kéo cô ta lại sát mình hơn.
Từ góc độ của Ôn Kiều, hai người hình như đang hôn môi.
“Tô tổng, thực xin lỗi.
” Thư ký cúi đầu xin lỗi.
“Anh Mộ Viễn, đêm nay đi xem phim với em được không?” Cô gái vùi mặt vào cổ Tô Mộ Viễn làm nũng.
“Ừm.
” Tô Mộ Viễn trả lời.
Cô gái lập tức cười duyên, “Vậy em không quấy rầy anh nữa, tối nay em lại tới.
”
Cô gái nói xong liền đứng dậy nhưng lại bị Tô Mộ Viễn kéo lại, giam trong lòng.
Vẻ mặt Ôn Kiều cực kỳ kém.
Tô Mộ Viễn ngẩng đầu, ánh mắt lãnh liệt đảo qua cô ta, cuối cùng dừng lại trên người thư ký: “Có chuyện thế này mà cũng không xong, qua nhân sự lĩnh lương rồi cút.
”
Sắc mặt thư ký trắng bệch.
“Còn không đi?”
Thư ký cắn môi, oán hận trừng mắt nhìn Ôn Kiều một cái, đều là tại con đàn bà này.
Cô ta vất vả lắm mới ngồi vào được vị trí này, kết quả còn chưa làm được một tháng đã bị sa thải.
“Cô ấy không làm sai chuyện gì, là tôi tự mình xông vào, đừng đuổi cô ấy.
” Ôn Kiều giữ thư ký đang định đi lại.
Tô Mộ Viễn cười lạnh, “Ôn Kiều, cô nghĩ cô là ai?”
Sắc mặt thư ký càng trắng, giật tay ra khỏi tay Ôn Kiều, chạy ra ngoài.
“Tô Mộ Viễn, anh…”
“Ở công ty thì hãy gọi tôi là Tô tổng…” Tô Mộ Viễn nghịch nghịch lọn tóc xoăn của cô gái kia, ngắt lời Ôn Kiều.
Cô gái nằm dựa trên bờ vai Tô Mộ Viễn, ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu Ôn Kiều không ngừng.
Ôn Kiều hít sâu một hơi, “Tô tổng, vì sao anh lại cho nghệ sĩ khác thay chân tôi?”
“Cô đang chất vấn tôi ư?” Âm điệu của Tô Mộ Viễn còn lạnh hơn lúc nãy.
Ôn Kiều cố gắng không nhìn cô gái trong lòng Tô Mộ Viễn, “Tôi chỉ muốn biết lý do.
”
“Lý do?” Tô Mộ Viễn nỉ non một tiếng, đầu ngón tay xoa xoa vành tai cô gái kia, “Bởi vì cô diễn không tốt, không biết lý do này đã làm Ôn tiểu thư vừa lòng chưa?”
Diễn không tốt…
Gần đây kỹ thuật diễn xuất của cô ta đã rất tăng tiến, tốt hơn đám người mới không biết bao nhiêu lần.
Vậy mà hắn lại nói cô ta diễn không đạt.
Giờ phút này, nếu Ôn Kiều còn không nhận ra là Tô Mộ Viễn cố ý thì đã uổng cho cô ta sống hai kiếp rồi.
Ôn Kiều không nói lý gì được với Tô Mộ Viễn, ngược lại còn bị hắn và cô gái kia nhét cho một đống thức ăn chó.
Từ trong văn phòng đi ra, hốc mắt Ôn Kiều hơi đỏ.
Cô ta trọng sinh lâu thế rồi, lần đầu tiên có loại xúc động muốn khóc.
“Ôn Kiều.
” Người đại diện của Ôn Kiều – Phương Lương đi tới.
“Anh Phương.
” Ôn Kiều xoay người đi, dụi dụi mắt, “Thực xin lỗi, đã gây phiền toái cho anh rồi.
”
Phương Lương vỗ vỗ vai cô ta, “Anh đã nhận giúp em một bộ phim, em đi thử xem.
”
“Cảm ơn anh Phương.
”
“Đi