Xong cảnh trên giường, lúc thu thập giường chiếu, nhân viên của đoàn làm phim nhìn thấy dấu vết bên trên thì nhất thời biểu tình trở nên khác lạ.
Nhưng cũng chẳng nói gì ra ngoài, đã có rất nhiều nghệ sĩ đã phải chịu thiệt thòi với những cảnh diễn này, vì có thể diễn tiếp nên cũng không nhiều người quá để tâm.
Ôn Kiều không muốn quay tiếp nhưng nếu phá hủy hợp đồng thì phải bồi thường.
Cô ta lấy đâu ra tiền mà đền, vì thế chỉ có thể kiên trì quay tiếp.
Sau còn có một cảnh diễn tắm uyên ương nữa, lần này là ở trong bồn tắm lớn.
Bên trong bồn tắm là sữa và cánh hoa, camera không thể nào quay được bất cứ cái gì ở dưới mặt nước, mà tư thế thân mật cũng gợi mở hơn trên giường rất nhiều.
Diễn xong cảnh cuối, Ôn Kiều lập tức rời khỏi đoàn làm phim.
Cô ta đi trên đường một cách không có mục đích, trên đường náo nhiệt càng làm cho lòng cô ta lạnh lẽo từng chặp.
Cô ta nghĩ ông trời cho mình sống lại một lần là cho mình cơ hội báo thù, không nghĩ kết cục lại là thế này.
“A a a, đã bắt đầu rồi, đã sắp bắt đầu rồi.”
Ôn Kiều bị người ta đẩy mấy cái, một đám con gái hấp tấp chạy về một phương hướng.
Ôn Kiều đi tới đó nhìn, đây là một quảng trường, trên quảng trường dựng một sân khấu.
Ôn Kiều đi theo dòng người tới trước sân khấu.
Cô ta nhìn thấy cô gái trên sân khấu với hào quang vạn trượng.
Buổi giao lưu với người hâm mộ của Lam Thâm.
Lam Thâm…
Là người mà cô ta từng thề sẽ siêu việt hơn.
Lúc này, cô ấy đã đứng trên vũ đài quốc tế, trở thành siêu sao cấp quốc tế, đi chỗ nào cũng hấp dẫn ánh mắt của ngàn vạn người.
Còn cô ta thì sao?
Chỉ có thể quay loại phim dơ bẩn và thấp kém kia.
Vì sao sự tình lại biến thành như thế?
Cô ta nhìn người trên sân khấu, lặng lẽ rơi lệ, nhưng nước mắt không hề có hối hận, chỉ có không cam lòng.
Bên tai không ngừng truyền tới thanh âm ồn ào, náo nhiệt.
“Nam thần, nam thần, yêu không có điểm dừng, suốt đời đi theo.”
“Nam thần, nam thần, em yêu anh!”
“A a a! Nam thần nhìn tôi, nam thần dịu dàng quá, lúc cười lên rất đẹp trai.”
Kết thúc buổi gặp gỡ fan, Thời Sênh đầu choáng mắt hoa quay về hậu trường.
Cố Trì chờ cô ở hậu trường, vội vàng đỡ cô.
Thời Sênh an tâm dựa hẳn vào người hắn, “Có anh thật tốt.”
Cũng không cần phài tự đi nữa.
Cố Trì vỗ vỗ lưng cô, chậm rãi nói: “Anh có em mới là may mắn nhất.”
Nhân viên hậu trường nhìn hai người diễn cảnh ái ân, quăng thức ăn chó thì chỉ hận không thể tự chọc mù mắt mình.
Có thể lo lắng cho đám chó FA bọn họ một chút không?
Hội yêu chó sẽ tìm các vị nói chuyện cho mà xem.
Thời Sênh chờ Trần Nguyên và nhân viên hậu trường dọn dẹp xong tất cả mới cùng Cố Trì đi.
Chỉ có hai, ba phóng viên chờ bên ngoài.
Vì cũng chỉ chụp được mấy tấm người ta ôm ấp nhau, còn lại chẳng chụp được gì, cho nên những phóng viên thông minh đã sớm rời đi rồi.
Chỉ còn một ít người nhàm chán hoặc thích Thời Sênh là còn ở lại.
Còn có một ít fan đứng chờ cùng nữa.
“Ra rồi, ra rồi, mau mau mau.”
“Đừng để cho đám fan kia chắn ở đằng trước.”
Chỉ cần có fan ở đây thì đám phóng viên bọn họ gần như chẳng có cảm giác tồn tại trước mặt cô nữa.
Nhưng mà fan nhiều hơn phóng viên rất nhiều, bọn họ vẫn bị chen ở vòng ngoài, căn bản không vào được.
Cả đám phóng viên ôm nhau khóc.
“Đó không phải Ôn Kiều sao?” Có phóng viên tinh mắt, nhìn thấy Ôn Kiều đứng ở đằng xa, “Đi, qua nhìn một chút.”
Ôn Kiều thấy có người tiến lại thì xoay người bỏ chạy.
…
#tiểu hoa đán ngày xưa đã tụt dốc tới mức phải đóng nữ chính phim 3x#
Tin tức này nhanh chóng trở thành tin hot số một.
Phóng viên không biết đào ở đâu ra cảnh diễn giường chiếu của cô ta.
Còn phân tích toàn bộ lịch trình của cô ta từ lúc vào nghề tới giờ.
“Tô tổng…” Thư ký cẩn thận nhìn Tô Mộ Viễn.
Tô Mộ Viễn mím môi, một đôi con ngươi lạnh như băng khiến người ta không khỏi lạnh lẽo cả tâm can.
Thư ký nuốt nước bọt, “Đã điều tra chuyện lần trước, là Giang Bách Vũ và Lê tiểu thư ở sau lưng…”
“Chuẩn bị xe.”
“Vâng.”
Tô Mộ Viễn nhìn khu chung cư vừa cũ vừa xập xệ trước mặt, biểu tình thay đổi.
Thư ký cực kỳ căng thẳng, hoàn toàn không đoán được tổng tài nhà mình đang nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, Tô Mộ Viễn mới mở cửa xe, đi vào tòa nhà.
Lầu 3, phòng 205.
Cửa phòng cũng không đóng, bên trong loáng thoáng có thanh âm truyền ra.
Cánh tay chuẩn bị đẩy cửa ra của Tô Mộ Viễn cứng đờ.
Hắn đen mặt lắng nghe trong chốc lát, xác định thanh âm bên trong là gì liền cười lạnh lẽo.
Thư ký nhìn Tộ Mộ Viễn đi lên chưa được 5 phút đã xuống,