Nguyên chủ tên là Ngu Y, hòn ngọc quý của tộc trưởng hồ tộc, là một hồ yêu được chào đón nhất trong hồ tộc.
Được mọi người tán tụng, Ngu Y bị nuông chiều thành tính tình bốc đồng.
Rất chướng mắt nam tử hồ tộc, một lòng muốn gả cho một nam yêu thực lực cao cường.
Dần dần, nam tử hồ tộc không vây quanh nàng nữa.
Ngu Y cảm thấy đám hồ yêu đó không xứng với nàng, tự nhiên không thèm để ý.
Mãi đến khi Ngu Y gặp nam chính.
Nam chính Huyền Phong, đại ma đầu bị phong ấn, đầy người sát nghiệt, bị nữ chính ngoài ý muốn thả ra.
Nữ chính cũng là hồ yêu, nhưng mà nàng không thể biến hình, là một con tiểu hồ yêu bị ruồng rẫy ở trong tộc.
Nhưng từ khi gặp Huyền Phong, nữ chính mới bắt đầu nội dung vở kịch, chẳng những biến hình, còn trở thành hồ yêu đẹp nhất trong tộc.
Nhất thời trở thành đối tượng được theo đuổi nhiệt tình trong hồ tộc.
Nhưng bên cạnh nữ chính có nam chính, những người khác tự nhiên không có cơ hội.
Ngu Y thích nam chính, chắc chắn không vui khi nữ chính và nam chính ở bên nhau, cho nên tìm các thủ đoạn muốn chia rẽ hai người, để chiếm lấy nam chính.
Trước khi bị phong ấn, nam chính là đại ma đầu, đã từng gϊếŧ rất nhiều người và yêu, chắc còn nhiều hơn số cơm Ngu Y từng ăn nhiều.
Nàng quấn lấy hắn như vậy, nam chính tự nhiên không vui, vài lần ra tay đánh Ngu Y trọng thương.
Cô nàng Ngu Y này thật ngốc nghếch, nam chính đối xử với nàng như vậy, nàng lại càng yêu nam chính sâu hơn, đúng là cuồng bị ngược đãi.
Khi nam chính bị người vây đánh, nàng còn đi cứu nam chính, chém gϊếŧ mở ra con đường sống cho hắn.
Nhưng nam chính lại tưởng nữ chính cứu hắn, căn bản không biết lúc ấy Ngu Y trọng thương, còn bị người ta đuổi gϊếŧ.
Ngu Y bị tiên khí gây thương tích, nhất thời không thể khôi phục, lúc bị người ta vây đánh, trong tình thế cấp bách chợt nhớ tới một truyền thuyết mình từng nghe.
Hồ yêu ăn tim người có khả năng tăng trưởng tu vi.
Vì sống sót, Ngu Y bắt đầu ăn tim người.
Thứ đó mà ăn một quả chắc chắn không đủ, cho nên Ngu Y gϊếŧ không ít người.
Việc này khiến cho nàng bị tông môn chính phái truy nã.
Khi bị đuổi gϊếŧ, gặp nam nữ chính, hai người lại liên thủ với đám người đuổi gϊếŧ nàng kia, khiến cho nàng không còn đường lui.
Ngu Y chết dưới kiếm tu sĩ.
Da lông của nàng, nội đan, yêu cốt, đều bị người lấy đi.
Cuối cùng nam chính cũng biết người cứu hắn lúc trước chính là Ngu Y, nhưng hắn vẫn đáp lại Ngu Y như cũ.
Ngu Y hận nam chính tuyệt tình, rõ ràng là nàng cứu hắn, hắn lại liên hợp với những người đó dồn nàng vào chỗ chết.
Việc này đặt vào ai cũng không thể thông suốt được.
Hết rồi sao? Nội dung cốt truyện đâu? Sao lại chỉ có ký ức?
[Giá trị nhân phẩm của ký chủ quá thấp, không thể gửi nội dung cốt truyện.]
Đùa gì vậy?
Mi lại dám nói không gửi được à?
Hệ thống rất thông minh giả chết.
Dù Thời Sênh ân cần thăm hỏi chủ nhân nó như thế nào, Hệ thống đều duy trì trạng thái giả chết.
Tuy nội dung vở kịch đối với Thời Sênh mà nói cũng không nhiều tác dụng lắm, nhưng Thời Sênh luôn cảm thấy Hệ thống cắt xén đồ của mình, nên trong lòng rất không vui.
Thời Sênh lục lại trí nhớ trong đầu.
Thời gian này, hẳn là lúc Ngu Y cứu nam chính xong, đang bị người đuổi gϊếŧ, còn chưa tới lúc ăn tim người.
May quá.
Thời Sênh thở phào nhẹ nhõm.
Thời Sênh mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy thiết kiếm chém một bóng đen không biết là thứ gì trên không trung.
Trên mặt đất đã có vài xác chết.
Có con thỏ, chim…
Chỉ cần là sống đều không tránh được kết cục bị chém.
Thời Sênh giơ móng vuốt lông xù của mình lên, ngẩn người.
Hiện giờ nàng bị trọng thương, muốn biến hình chẳng khác gì truyện nghìn lẻ một đêm.
Thời Sênh lục lọi trong không gian, tìm được mấy bình đan dược, dùng móng vuốt gẩy gẩy, nhìn trái nhìn phải một lần, cuối cùng quyết tâm.
Ăn!
Đan dược này nọ đều là của người, liệu có tác dụng hay di chứng gì với cơ thể thú này của cô hiện tại hay không… Thời Sênh tỏ vẻ thật sự không biết.
Nhưng mà cô không thể chịu nổi khi phải dùng một thân thể yếu ớt như thế này.
Ăn xong đan dược, dựa theo phương thức yêu tu hấp thu linh khí trời đất, thúc giục đan dược trong cơ thể phát huy hiệu quả.
Thời điểm dược hiệu phát huy, Thời Sênh cảm giác trong cơ thể như bị người dùng dao cứa, quả nhiên cho người ăn và cho thú ăn không hề giống nhau.
Ăn cũng ăn rồi, có được hay không cũng đều phải