Vạn Thần Tông.
Vô Trần hiện thân trong một tòa đại điện.
Đại điện không ít người, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Chưởng môn sư huynh, các vị sư huynh.” Vô Trần chắp tay khom người, thái độ coi như tốt.
Chưởng môn ngồi phía trên, một chòm râu dê, gương mặt hơi nhọn, nhìn có vẻ hơi hà khắc.
Mặt chưởng môn sa sầm xuống, “Vô Trần sư đệ, ngươi càng ngày càng không quy củ.”
Vô Trần phủi phủi xiêm y có chút nếp nhăn, “Chưởng môn sư huynh, chẳng phải sư đệ đang bị người ta đuổi gϊếŧ sao?”
“A, Vô Trần sư đệ mà cũng bị người ta đuổi gϊếŧ ư? Chẳng phải ngươi được mệnh danh là đệ nhất Vạn Thần Tông sao?” Một sư huynh hơi béo đứng ra, trào phúng nói.
Vô Trần quen thói tiếp lời, “Ta là đệ nhất Vạn Thần Tông, chứ đâu phải đệ nhất thiên hạ.”
“Ngươi ở bên ngoài lại gây ra chuyện gì?” Chưởng môn xua tay, làm cho những người khác im lặng, lạnh giọng hỏi Vô Trần.
“Làm sao có thể, là có con tiểu hồ yêu, coi trọng mỹ mạo của ta, muốn cùng ta song tu.
Ta không đồng ý, nàng còn muốn cưỡng bức.
Chưởng môn sư huynh ngươi cũng biết, ta từ trước đến nay thương hương tiếc ngọc, sao có thể động thủ với nữ nhân.”
Vô Trần vừa mở miệng đã ném hết tội lỗi lên người Thời Sênh.
Không lâu sau Vô Trần mới biết, thuận miệng nói bậy cũng bị báo ứng.
“Hiện tại yêu quái đều lớn mật như vậy! Chưởng môn sư huynh, nếu tin tức phong ấn Huyền Phong bị phá bị truyền ra, chẳng phải yêu quái sẽ càng ghê gớm, mục đích chủ yếu của chúng ta hiện tại là bắt lấy Huyền Phong.”
Đề tài không biết như thế nào lập tức nghiêm túc hẳn.
“Nhưng hiện tại ngay cả tung tích Huyền Phong chúng ta cũng không tìm được.
Lần trước người Nhạc Dương Tông tìm được hắn, sắp bắt được hắn rồi, ai ngờ đúng lúc quan trọng đột nhiên một con yêu quái xông ra cứu hắn, hiện giờ không ai biết Huyền Phong ở đâu…”
Vô Trần thấy những người này không còn chú ý đến mình, liền lùi đến vị trí ngồi của mình.
Vấn đề bọn họ thảo luận Vô Trần không nghe lọt chữ nào.
Điều hắn nghĩ chính là tiểu hồ yêu hở chút là chém kia.
Thật thú vị.
…
“Vô Trần sư thúc, Vô Trần sư thúc…”
Có đệ tử thở hổn hển chạy từ dưới chân núi lên.
Vô Trần nằm ở xích đu, bị tiếng kêu gọi làm bừng tỉnh.
Hắn hơi hơi hé mắt, nhìn về phía đệ tử kia, “Lớn tiếng như vậy làm gì, ta nghe được.”
Đệ tử thần tình lo lắng, “Vô Trần sư thúc, chưởng môn gọi ngài cửa môn.”
Vô Trần nghi hoặc, “Sáng sớm đi ra cửa môn làm cái gì?”
“Có… Có con hồ yêu tìm ngươi… Còn đả thương Vô Ngân sư thúc.”
Hồ yêu?
Tiểu hồ yêu?
Con ngươi Vô Trần lóe lên, chờ đệ tử kia nhìn lại, chỉ còn xích đu hơi hơi đong đưa, người trên xích đu đã không thấy tung tích.
Lúc Vô Trần đến cửa môn, cửa môn đã bị đệ tử các núi chiếm cứ, khó khăn lắm hắn mới chen vào được.
Nữ nhân kiêu ngạo giẫm lên một người, cũng chính là Vô Ngân sư huynh của hắn.
Vô Trần đi đến đội ngũ chưởng môn, trêu tức nhìn về phía Thời Sênh, “Tiểu hồ yêu, ngươi tìm đến ta sao?”
“Đúng vậy, đến tìm ngươi.” Thời Sênh mỉm cười.
Có điều, nụ cười kia nhìn thế nào cũng đều thấy âm trầm.
Thời Sênh nghiến răng, “Nghe bảo ngươi nói ta muốn song tu với ngươi?”
Vô Trần nhìn về phía chưởng môn, chưởng môn nhìn về phía Vô Ngân bị Thời Sênh giẫm lên.
Vô ngân: “…” Lời này có gì không đúng sao?
Các ngươi nên cứu ta ra trước chứ.
“Ta chưa từng nói lời này.” Vô Trần phủ nhận.
“Ngu Y cô nương, có chuyện gì chúng ta cũng có thể bình tĩnh nói chuyện, ngươi buông Vô Ngân sư đệ ra trước đã.”
“Không có gì hay để nói cả, giao hắn cho ta, ta sẽ trả tên này lại cho các ngươi.” Thời Sênh chỉ Vô Trần.
“Chuyện này…”
“Chưởng môn sư huynh, Vô Trần sư đệ tự chuốc họa thì tự giải quyết, sao có thể liên lụy ta.” Vô Ngân giận đỏ mắt, đều là tên này gây họa, làm hại hắn mất mặt trước mặt nhiều đệ tử như vậy.
Chưởng môn khó xử nhìn về phía Vô Trần, nén giận đàm phán với Thời Sênh, “Ngu Y cô nương, không biết Vô Trần sư đệ có chỗ nào đắc tội ngươi.”
Hồ yêu khó đối phó hơn những conyêu quái lúc trước bọn họ gặp rất nhiều.
Không cư xử theo lẽ thường đã đành, thực lực còn không kém.
Đặc biệt là thanh kiếm kia…
“Đắc tội ta nhiều