Ngu Tiểu Thất trốn ở chỗ khúc quanh, len lén nhìn ra bên ngoài.
Lúc nghe thấy bọn họ nói về chuyện moi tim, cả người Ngu Tiểu Thất đều run lên.
Là hắn…
Cái tên nam nhân đeo mặt nạ kia tới.
“Tiểu Thất.” Bàn tay có chút lạnh lẽo phủ lên bả vai của nàng.
Thân thể Ngu Tiểu Thất đột nhiên cứng đờ.
Nàng bị người kia ôm từ phía sau, “Tiểu Thất, ta nói rồi, mặc kệ ngươi trốn bao xa, ta cũng sẽ tìm được ngươi.”
Ngực của Tiểu Thất nhanh chóng phập phồng, cả người lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng.
Hắn tìm được nàng rồi.
“A!” Ngu Tiểu Thất chợt vùng ra khỏi hắn, lao về phía trước.
Tiếng thét chói tai này của nàng, cắt ngang lời của mọi người.
Ngu Tiểu Thất dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong đội ngũ đệ tử của Vạn Thần Tông, “Là hắn, chưởng môn, hắn chính là cái tên hồ yêu moi tim kia.”
Nam nhân đeo mặt nạ đuổi theo Ngu Tiểu Thất ra ngoài, tất nhiên là mọi người thấy hắn.
Nam nhân đeo mặt nạ không có dừng lại chút nào, chạy thẳng đến chỗ Ngu Tiểu Thất.
Là ai ra tay trước, ai cũng không nói được, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi.
…
Lúc Thời Sênh trở lại không gian hệ thống, đúng là vô cùng mờ mịt.
Tại sao cô lại quay trở về?
Bên ngoài đánh nhau, cô căn bản cũng không đi ra ngoài mà.
Thời Sênh bước mấy bước xông tới trước màn hình.
[Ký chủ, xin hãy bình tĩnh.] Hệ thống vội vàng lên tiếng.
“Tôi rất bình tĩnh.” Mặt Thời Sênh không chút thay đổi đứng ở trước màn hình, “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”
[Hệ thống bị trục trặc.] Hệ thống cẩn thận giải thích, [Hệ thống sẽ một lần nữa dịch chuyển, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.]
Chuẩn bị ông nội nhà mi ấy!
Thời Sênh móc thiết kiếm ra chém lung tung lên màn hình một trận.
Công cụ phục vụ của mi vẫn chưa ổn định a, sẽ tai nạn chết người đấy mi biết không?
Hệ thống cũng không dám thở mạnh, chờ Thời Sênh chém xong, trực tiếp bắt đầu dịch chuyển.
[Đọc số liệu… Bắt đầu dịch chuyển…]
Trước mắt Thời Sênh tối sầm.
Chờ cô mở mắt một lần nữa, phát hiện mình ở trong một sơn động quấn đầy dây leo, mà đứng ở đối diện là một nam nhân trung niên rất xa lạ.
Hồ Vương.
Trong đầu Thời Sênh chợt nhảy ra hai chữ này.
Đây là phụ thân của Ngu Y.
Tuyến thời gian bị thay đổi?
Đệt…!
“Tiểu Y, lần này coi như con mạng lớn.
Nhặt về được một cái mạng, sau này không được chạy ra bên ngoài nữa.
Thế giới loài người không tốt như con nghĩ đâu.” Hồ Vương lời nói thấm thía nói.
Thời Sênh mờ mịt nhìn ông.
Bây giờ là lúc nào rồi?
Trước hay là sau khi chuyện kia xảy ra?
Phượng Từ nhà cô đâu?
“Con suy nghĩ cho thật kỹ đi.” Hồ Vương ném lại những lời này, vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi.
Thời Sênh dùng mấy ngày, mới biết rõ được chuyện gì xảy ra.
Vạn Thần Tông toàn tông bị diệt.
Thời điểm tìm thấy cô, đã đang hấp hối rồi, là Hồ Vương dùng một nửa tu vi, mới đổi về được mạng của cô.
Đây là cái tình tiết quỷ quái gì chứ.
Vì sao Vạn Thần Tông lại bị diệt?
Thanh Hàn đâu?
Trong cơ thể Thời Sênh có một nửa tu vi của Hồ Vương, đã không còn cảm thấy cái loại suy yếu như lúc trước.
Cô để lại một vài thứ cho Hồ Vương, rồi bỏ chạy trong đêm.
Cô muốn đi nhìn Vạn Thần Tông một chút.
Dù sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Khoảng cách với lúc Vạn Thần Tông bị diệt đã trôi qua hơn nửa năm.
Trước kia Vạn Thần Tông phong quang vô hạn, bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát.
Ba chữ Vạn Thần Tông, càng trở nên mờ nhạt vô cùng.
Thời Sênh đi về phía ngọn núi trước đây Thanh Hàn ở.
Cả ngọn núi bị gọt mất một nửa, bên trên lại càng không có lấy một ngọn cỏ.
Đối với cô mà nói đó chỉ là một cái chớp mắt, ngọn núi lúc trước còn thật tốt, bây giờ biến thành cái dạng này.
Vạn Thần Tông toàn tông bị diệt.
Trong đó cũng bao gồm cả Thanh Hàn.
Nhưng mà cô không tin, thực lực của nam nhân kia cũng không kém.
Không thể nào chết dễ dàng như vậy.
“Tiểu Y?” Giọng nói ngập ngừng từ phía sau truyền đến, Thời Sênh chợt xoay người.
Một bóng dáng màu xanh nhảy ra từ trong đống đổ nát, “Thật tốt quá, nàng còn sống.”
“Vô Trần…” Đáy mắt Thời Sênh thoáng qua một tia thất vọng.
Vô Trần có vẻ rất kích động, hắn bước mấy bước xông đến, đưa tay muốn ôm Thời Sênh.
Thời Sênh tránh né theo bản năng.
Vô Trần ôm một khoảng không, nhưng mà kích động trên mặt không giảm một chút nào, “Tiểu Y, sư phụ ta đâu? Có phải là đang ở cùng với nàng hay không, ta cũng biết các ngươi sẽ không có việc gì mà.”
Thời Sênh nhướng mày, “Ta cũng không biết hắn ở nơi nào.”
Vẻ mặt Vô Trần cứng lại ở trên mặt, một lúc sau lông mi của hắn mới run rẩy, “Nàng… không ở cùng với sư phụ?”
Thời Sênh lắc đầu.
Lúc đó xảy ra chuyện gì cô cũng không biết.
Không hiểu sao cứ như vậy trở lại không gian, lúc được dịch chuyển về,